Vài phút trôi qua, Tần Triệt cuối cùng cũng bình tĩnh . Hắn chuyển vòi sen sang chế độ cầm tay, cọ rửa những thứ  tường hết   đến  khác.
Lúc ,  liếc  tấm gương bên cạnh.
Tấm gương   còn mờ  nước, vì nhiệt độ giảm xuống mà dần trong .
Thế là   thể thấy rõ cơ thể  trong gương.
Dù cả   lạnh cóng, nhưng những ảo tưởng trong đầu  vẫn  hề dừng .
Gương mặt Tần Triệt thoáng ửng hồng.
Sáng hôm , Tần Triệt mở mắt, sắc mặt    cho lắm.
Cơn mơ đêm qua khiến    lát nữa  đối mặt với Khương Mộ thế nào. Trong mơ,    tất cả những điều mà hôm qua    nhưng  dám.
Điều  khiến  vô cùng kinh ngạc.
Hắn  từng nghĩ  sẽ trở nên như .
Tần Triệt  khỏi tự hỏi, chẳng lẽ vì kìm nén quá lâu, nên một khi bùng nổ là  giải phóng đến cùng?
 tại , d.ụ.c vọng của    khơi dậy bởi Khương Mộ?
Lại còn  một thời điểm  hổ thế .
Hai   ly hôn,   trở về gặp  chỉ là một tai nạn,  mà   trở nên thế .
Tần Triệt nghĩ mãi  .
Hắn vén chăn lên, vẻ mặt  chút nặng nề, trong mắt thoáng qua một tia bối rối và phiền não. Hôm qua  tìm trong nhà  lâu mới  một chiếc áo thun, đành  giặt quần lót   phơi khô, nếu  hôm nay sẽ   đồ để .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Không còn cách nào khác,  đành tạm mặc áo thun  ngủ.
Tần Triệt hít một  thật sâu, đỡ trán trầm tư một lúc,  đành   tắm nước lạnh thêm  nữa.
Thật  Khương Mộ cũng  , những việc cô  hôm qua  gây  hậu quả lớn đến .
Tần Triệt giống như một con đê   bịt kín suốt mười mấy năm.
Bất chợt, một ngoại lực tác động  hé  một khe hở nhỏ. Dòng nước lập tức dồn về đó, sức va chạm mạnh mẽ nhanh chóng phá toang vết nứt .
Cơ thể  phảng phất như tích tụ quá nhiều thứ   giải phóng, đều theo đó mà tuôn trào  ngoài.
Tần Triệt mặc quần áo xong,   gương chỉnh trang hồi lâu mới  ngoài. Hắn dường như  đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, khoác  lớp vỏ bọc cấm d.ụ.c để ngụy trang cho bản .  chính  cũng  nhận , chiếc mặt nạ   xuất hiện một vết nứt, còn lớp vỏ bọc  thì  thủng lỗ chỗ từ lâu.
Hắn   thấy tiếng động gì,  chắc Khương Mộ còn ở đây , bèn định qua phòng ngủ của cô xem thử.
Phòng Khương Mộ  đối diện phòng . Hắn gõ cửa, bên trong   tiếng trả lời. Hắn thử vặn nắm cửa,  ngờ cửa  mở.
Trong phòng quả thật   , nhưng từ cửa  thể  thẳng đến giường của Khương Mộ.
Trên giường vứt một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa gợi cảm, cùng một bộ nội y ren màu trắng.
Mấy thứ  nếu là Tần Triệt của    thấy,  sẽ chẳng  chút phản ứng nào.
 lúc ,   nghĩ đến giấc mơ đêm qua.
Ánh mắt   đổi, lập tức đóng cửa .
Lúc   mới  thấy tiếng động từ nhà bếp truyền đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-449.html.]
Hắn  tới bếp, thấy Khương Mộ đang   lưng về phía .
Trên  cô chỉ mặc một chiếc áo thun trắng rộng thùng thình, bên  là quần lót màu xanh biển, chân mang một đôi tất dài và dày,   giày.
Tần Triệt ngây .
Hắn thật sự  ngờ, ở nhà Khương Mộ  ăn mặc như .
Cô hình như đang  bữa sáng,  còn  thể  thấy tiếng thịt xông khói và trứng gà xèo xèo  chảo.
Khương Mộ nhấc chảo lên, đổ bữa sáng   xong  đĩa,  đó cẩn thận bày biện.
Đến khi cô xoay   mới thấy Tần Triệt đang  phía .
Cô sững  một chút: “Anh vẫn   ?”
Câu   vô cùng vi diệu, khiến Tần Triệt   hổ  khó xử.
Cứ như thể việc    là một chuyện gì đó  kỳ quái.
Điều  cũng khiến Tần Triệt bắt đầu tự vấn, hình như đúng là  nên rời  ngay khi tỉnh dậy.
Đều tại giấc mơ ,   dậy muộn,  còn gội đầu, sấy tóc  khi  khỏi phòng.
Khương Mộ bưng bữa sáng  ngang qua mặt . Khi lướt qua , Tần Triệt ngửi thấy mùi hương   cô hòa quyện với mùi thơm của bữa sáng.
Đều  thơm, khiến   thèm ăn.
Lúc  , Khương Mộ còn  với theo: “Em  mặc quần ,   tưởng    nên mặc  tùy tiện, đừng trách nhé.”
Khương Mộ cố ý  .
Tần Triệt  tin là thật.
Khương Mộ sớm   Tần Triệt  , vì giày của  vẫn còn ở cửa. Hơn nữa, lúc nãy Tần Triệt  đến cửa bếp cô   thấy tiếng bước chân, chỉ là cô vẫn    mà thôi.
Câu  , là để nhắc nhở Tần Triệt rằng, Khương Mộ căn bản      thấy bộ dạng  của , đồng thời  cho Tần Triệt  cảm giác    còn là  của căn nhà  nữa.
Nếu  cho rằng Tần Triệt  , thì việc Khương Mộ chỉ  một phần bữa sáng,  chuẩn  phần của Tần Triệt cũng là điều đương nhiên.
Khương Mộ mặc vội một chiếc quần dài màu xám   , Tần Triệt  chuẩn  rời .
“Anh  ?”
Khương Mộ thuận miệng hỏi.
Tần Triệt gật đầu: “Ừ.”
“Được,  tạm biệt.”
Thái độ của Khương Mộ quá thờ ơ. Dù Tần Triệt vốn  quan tâm những điều , nhưng cũng cảm nhận  một sự hụt hẫng và  quen thuộc.
Điều  khác xa so với  .
Khương Mộ đối với , thật sự  hết hy vọng .
Trong lòng Tần Triệt trở nên vô cùng mâu thuẫn, hai giọng  vang lên.
Một giọng  rằng Khương Mộ cuối cùng cũng  hết hy vọng,  thì  cũng  thể giải thoát .