Tần Triệt chần chừ một giây  gật đầu: “Ừ,   .”
Khương Mộ: “Ồ.”
Tần Triệt  thể đoán  cảm xúc của cô qua vẻ mặt ,   cô  khó chịu  .
  đây   bắt cô giấu  đại diện, cuối cùng chính   là   . Dù là  khi ly hôn,  cũng  hề bàn bạc với cô. Về điểm ,     sai, vì   : “Xin ,   hỏi ý em.”
Khương Mộ   bình tĩnh,   : “Không , dù gì thì  cũng  .”
Tần Triệt: “...” Câu xin   thốt ,  chỉ  nuốt  ngay lập tức.
Khương Mộ  tiếp: “Chắc  cũng    đổi  đại diện . Đã chia tay  thì  cho họ  cũng  , để lỡ    chuyện gì còn kịp xử lý.”
Những lời Khương Mộ  cũng là điều Tần Triệt  nghĩ đến, nhưng bây giờ  chúng thốt  từ miệng cô,    cảm giác bình tĩnh và xa cách đến thế.
Tần Triệt chợt nhận ,  lẽ   quá quen với một Khương Mộ của ngày xưa, để  bây giờ khi thái độ cô đột ngột  đổi,   cảm thấy  quen, thậm chí là  chút khó chịu trong lòng.
Suy nghĩ của    về đêm hôm đó.
Anh   liệu Khương Mộ  còn nhớ chuyện xảy  đêm  .
 một câu hỏi như ,     thể mở lời .
“Anh ,   hết cũng ,  đại diện của chúng  đều quen   cả,” Tần Triệt .
Khương Mộ : “ , đều quen   cả.”
Tần Triệt cảm thấy lời  của Khương Mộ dường như  ẩn ý gì đó, nhưng    tài nào  thấu  suy nghĩ của cô lúc .
Sau đó, cả hai   thêm gì nữa.
Trong bếp, bà Tần vểnh tai  ngóng hồi lâu, tưởng sẽ   chuyện gì đó  ho, ai ngờ hai đứa chỉ  loanh quanh mấy chuyện công việc. Bà   thất vọng, đến nỗi tâm trạng nấu nướng cũng bay biến, kết quả là món ăn   hoặc là nhạt thếch, hoặc là mặn chát.
May mà Khương Mộ đang trong chế độ ăn kiêng, cô chỉ ăn qua loa vài miếng  thôi,  là vì vai diễn nên  giữ dáng. Bà Tần  nỡ ép, đành  sang thúc giục Tần Triệt ăn nhiều .
Tần Triệt đành cố ăn hết hai bát cơm đầy.
Khương Mộ  ,  môi luôn nở một nụ  nhẹ.
Đây là  đầu tiên Tần Triệt thấy Khương Mộ  như , dịu dàng như nước,   chút quyến rũ. Dù trong ánh mắt  còn tình yêu, nhưng  càng khiến   say đắm.
Ăn cơm xong, Khương Mộ  chơi một lát  xin phép  về,  là đến ở nhà một  bạn, nhưng thực chất là  khách sạn.
Bà Tần theo phản xạ định bảo cô ở , nhưng từ  khi Khương Mộ và Tần Triệt kết hôn, căn phòng ngủ nhỏ trong nhà  biến thành nhà kho, giờ chỉ còn  hai phòng ngủ.
Khương Mộ và Tần Triệt  ly hôn,  thể ngủ chung,  thì đúng là   phòng cho cô. Trừ phi để cô ngủ chung với bà, Tần Triệt ngủ một  một phòng, nhưng   như   cũng thật kỳ cục.
Bà Tần ngập ngừng hỏi: “Bạn nào thế con? Sao    con kể bao giờ.”
Khương Mộ , đáp: “Là bạn học cũ của con ạ, ở ngay gần đây thôi.”
Bà Tần  sang Tần Triệt,  hiệu bằng mắt, ý  hỏi con   .
 Tần Triệt vẫn mải  Khương Mộ, chẳng để ý đến  .
Thấy Khương Mộ cầm túi xách định , Tần Triệt lên tiếng: “Muộn , để  đưa em .”
Khương Mộ  đồng hồ, mới hơn tám giờ tối, muộn gì chứ.
Bà Tần  hài lòng với hành động của con trai, liền  thêm : “ đấy, đưa Mộ Mộ về  con, muộn thế  một  con bé   an .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-467.html.]
Khương Mộ : “Con tự lái xe  ạ.”
Tần Triệt thản nhiên đáp: “Anh lái xe của em, lát nữa  tự bắt taxi về.”
Lần , ngay cả bà Tần cũng  kinh ngạc.
Con trai bà hiếm khi nào  chủ động và nhiệt tình như .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Chẳng lẽ nó hối hận , nhận  Mộ Mộ  thế nào nên  giành  con bé?
Khương Mộ  giày   cửa , Tần Triệt  ngay  thì  bà Tần kéo .
“Mẹ,  chuyện gì  ạ?” Tần Triệt hỏi.
Bà Tần  nhỏ: “Con trai,  thật cho  , rốt cuộc con  còn  ở bên Mộ Mộ ? Ly hôn cũng là con đòi, mà giờ  thấy thái độ của con lạ lắm.”
Nghe   , Tần Triệt cũng thấy bối rối.
Anh cảm thấy chính  cũng thật khó hiểu. Rõ ràng  đây  kiên quyết,  bây giờ  đột nhiên  những suy nghĩ khác về Khương Mộ.
“Mẹ,  đừng lo nữa. Đây là chuyện của chúng con, để chúng con tự giải quyết.”
Ngày  chính bà Tần một hai đòi hai  kết hôn, để  bây giờ vẫn ly hôn.
Bây giờ    với    cũng là chuyện của riêng họ. Tần Triệt  quyết tâm sẽ  để  can thiệp  nữa. Dù thế nào  nữa,    sẽ  theo suy nghĩ của chính .
“Đồ ngốc, con   lúc nào cũng , mất   mới  trân trọng, mới  rõ lòng .”
Bà Tần thở dài thườn thượt,  bóng hai  rời  mà lòng mày vẫn  thể giãn .
Khương Mộ  định mở cửa xe thì Tần Triệt  gõ nhẹ  cửa kính.
Cô hạ cửa kính xuống,   với vẻ mặt bình tĩnh và xa cách: “Có chuyện gì ? Anh thật sự  đưa   ?”
“Ừ,” Tần Triệt đáp.
“Không cần , thật đấy.  tự  một loáng là tới nơi.”
Tần Triệt : “Anh  em đến khách sạn.”
“Thì ?”
“Anh cũng đến đó.”
Khương Mộ bật : “Anh  sợ chúng  cùng  khách sạn sẽ  chụp lén,  ?”
Tần Triệt im lặng.
Khương Mộ  tiếp: “Anh  sợ nhưng  sợ.   vất vả lắm mới   ,   dính dáng gì đến  nữa .”
Những lời  Khương Mộ    thản nhiên, nhưng sức nặng của nó  như một cái tát giáng thẳng  mặt Tần Triệt.
Anh  cô trân trối, một lúc lâu  mới : “Anh đưa em đến cổng khách sạn  sẽ .”
“Thật sự  cần ,  về .”
Thái độ của Khương Mộ vô cùng kiên quyết.
Tần Triệt nhíu mày, vẫn  yên  nhúc nhích.