“Ừm.” Hứa Thừa chỉ  thể gắng gượng gật đầu, bật  một tiếng lí nhí, và  mặt   đỏ bừng như gấc.
Khương Mộ trông thực sự kinh ngạc. Cô khẽ , đáp: “ mà... chúng  chỉ đang diễn kịch thôi mà.”
Câu   như một gáo nước lạnh dội thẳng  lòng Hứa Thừa. Chỉ là diễn kịch thôi ? Vậy thì... những hành động  mật giữa họ cũng chỉ là một phần của vở kịch ư?
Anh ngẫm , hình như Khương Mộ  bao giờ hứa hẹn với  điều gì, cũng  từng  lời yêu thích. Mối quan hệ của họ nảy sinh là do một phút bốc đồng tuổi trẻ,    chống   sự cám dỗ mà sa  vòng tay cô.
Là    phân biệt   là phim,  là đời, để  giờ đây   áp đặt tình cảm của  lên Khương Mộ.
Hứa Thừa bỗng thấy  thật quá đáng.
Ngay từ  khi bộ phim bấm máy,    những suy nghĩ khác về cô. Chính    từ chối lời đề nghị của Khương Mộ, để  từng bước lún sâu hơn. Giờ đây,  chỉ  thể tự trách .
Về chuyện yêu đương, Hứa Thừa chẳng  chút kinh nghiệm nào. Tình cảm của  luôn  giấu kín và dè dặt, nên dù    rung động  Khương Mộ,  cũng  dám chủ động tấn công mà chỉ âm thầm dõi theo cô.
Nếu   Khương Mộ chủ động tìm đến,  lẽ  sẽ đợi đến khi bộ phim đóng máy mới dám thổ lộ lòng .
 cũng chính vì Khương Mộ đề nghị cùng  tập diễn,  mới  thể mượn vai diễn để đường đường chính chính bày tỏ nỗi lòng. Anh giấu tình cảm của   tình yêu của nhân vật Lâm Vũ Đình dành cho Tuyết Lạc. Nhờ ,   còn gánh nặng tâm lý,  còn căng thẳng, và  một loạt những chuyện  mật hơn  đó cứ thế diễn .
Nghĩ thông suốt , Hứa Thừa cảm thấy lời từ chối của Khương Mộ cũng  quá khó chấp nhận.
Chủ yếu vẫn là do    rõ ngay từ đầu. Anh quá chậm chạp,    cách thể hiện tình cảm.
Anh nghĩ, chỉ cần khiến Khương Mộ hiểu  tấm lòng của  là đủ ,  chuyện khác  thể từ từ tính .
Thế là, Hứa Thừa hít một  thật sâu, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng.
“Bây giờ   hề diễn. Người  thích là em,   Tuyết Lạc trong phim.”
Khương Mộ  lắc đầu: “Không, Hứa Thừa,  nhầm .”
Hứa Thừa kiên định : “  nhầm.”
Khương Mộ dường như  khó tin lời . Cô im lặng vài giây  : “ mà...    khiến  cảm thấy  áp lực.”
Hứa Thừa sững , cúi gằm mặt: “Xin ,  chỉ    lòng  thôi.”
Khương Mộ thở dài: “  trách , chỉ là...   bất ngờ,  thật sự  nghĩ tới.”
Hứa Thừa gật đầu, tâm trạng  chùng xuống, nhưng    để Khương Mộ nhận . “ hiểu .”
“   lừa dối ,” Khương Mộ , giọng khẩn trương,  nắm lấy tay , “ thấy  là một   , chỉ là...   từng nghĩ  sẽ thích . Hơn nữa... hiện tại    tính đến chuyện tình cảm.”
Dứt lời, cô lo lắng hỏi: “Hứa Thừa,   giận đấy chứ?”
Hứa Thừa vội vàng đáp: “  giận .”
“Vậy thì  , nếu   cũng chẳng     nữa.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hứa Thừa nhất thời im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-489.html.]
“Hứa Thừa,” Khương Mộ tiếp lời, “Anh  thật sự  từng nghĩ rằng tình cảm  dành cho  chỉ là do ảnh hưởng từ nhân vật, là do  nhập vai quá sâu ? Dù  thì vai của  cũng sắp đóng máy ,    khi  ,  sẽ  rõ  lòng  hơn.”
Hứa Thừa cau mày. Anh  giải thích rõ ràng với Khương Mộ,   cho cô   chuyện   như cô nghĩ.
  vẻ mặt áy náy của cô, Hứa Thừa     nên    .
Thấy  im lặng,  khí trở nên nặng nề, Khương Mộ bèn  dậy: “Hôm nay đến đây thôi.  thấy tâm trạng    để tập diễn ,  về nghỉ sớm .”
Hứa Thừa ngước  cô, nhưng  hề nhúc nhích.
Anh   .
Nếu bây giờ rời , về đến phòng  sẽ  suy nghĩ miên man.
“Sao ?” Khương Mộ hỏi.
“  thể ở  đây thêm một lát  ?”
“Anh   về phòng ?”
“Ừm.”
Khương Mộ dịu dàng mỉm : “Được thôi. Anh  ở  lúc nào cũng .”
Hứa Thừa ngắm  cô, nhất thời  chút ngẩn ngơ.
“Vậy   tắm  nhé,  cứ  đây một lát.”
Hứa Thừa phản ứng chậm mất nửa nhịp. Mãi đến khi Khương Mộ  ,  mới ngơ ngác gật đầu.
Lúc Khương Mộ từ phòng tắm bước , Hứa Thừa đang xem kịch bản của cô để  ghế sô pha.
Vừa lau mái tóc ướt, cô  tiến  gần : “Anh   tắm ở đây luôn ? Lát nữa về phòng là  thể ngủ ngay.  thấy cũng muộn .”
Hứa Thừa chớp mắt, thoáng chút ngượng ngùng.
Khương Mộ dường như  quên bẵng chuyện  . Vẻ mặt cô thản nhiên, khoác   chiếc áo choàng tắm,  hề tỏ  e ngại sự  mặt của Hứa Thừa. “Nếu   thì về phòng tắm cũng .”
Hứa Thừa lí nhí: “Ừm,  về phòng tắm thì hơn.”
Câu  của Khương Mộ  thể hiểu theo hai nghĩa, tùy  cách   suy diễn. Nó  thể là một lời đuổi khách khéo léo, nhưng cũng  thể là một lời gợi ý đầy ẩn ý.
Với một  đơn thuần như Hứa Thừa,  chỉ nghĩ rằng Khương Mộ  trời  muộn là đang giục  về.
Khương Mộ mỉm  ngọt ngào: “Vậy cũng ,   thêm chút nữa nhé,   sấy tóc.”
Hứa Thừa gật đầu. Nghe thấy Khương Mộ  vội đuổi  , lòng   dịu xuống.
Trong chiếc áo choàng tắm, gương mặt mộc của Khương Mộ trông thanh tú lạ thường. Làn da cô quả thực  tì vết, căng mịn đến mức chẳng thấy lỗ chân lông, non mềm tựa lòng trắng trứng gà. Đôi mắt cô trong veo như phủ một làn sương sớm, long lanh ánh nước. Mái tóc ướt sũng  quấn gọn trong chiếc khăn bông, vài giọt nước nghịch ngợm lăn dài  xương quai xanh  trượt xuống .
Anh ngắm  Khương Mộ,  nỡ chớp mắt.