Sở Gia Nhiên “Ai da” một tiếng: “À, đúng !”
Mọi  nghi hoặc  ,   gã   định giở trò gì nữa.
Nào ngờ,    ghé sát  tai Khương Mộ, thì thầm: “Hôm nay chúng  tìm  mì gói, cô  cầm theo ?”
Khương Mộ lắc đầu: “Không .”
“Thế thì   ,   thì  mang theo chứ, đó là báu vật đấy.”
Sở Gia Nhiên  chắc như đinh đóng cột, đoạn đảo mắt lia lịa, phát hiện  cái túi   chiếc xe đẩy chất đầy vật tư bên cạnh. Đống vật tư  vẫn  kịp  cất  kho.
Sở Gia Nhiên mở túi , thấy mấy gói mì vẫn còn nguyên bên trong thì hài lòng gật gù.
“Xong ,  thôi.”
Những  khác  thấy thứ trong túi, mắt ai nấy đều sáng rực lên.
Đã bao lâu  họ   ăn mì gói?
Lần gần nhất là khi nào nhỉ?
Hình như là ba tháng ,  là nửa năm ?
Vậy mà nhóm Khương Mộ  tìm  nhiều mì gói đến thế.
Mọi  nuốt nước bọt ừng ực. Trong thời buổi , mì gói còn thơm hơn cả thịt.
Khương Mộ   , lí nhí : “Hay là...  chia cho   ,  thấy ai cũng thèm lắm .”
“Tại  chứ? Đằng nào cũng  ,  cũng chẳng lấy thứ gì khác. Đây là đồ hôm nay cô tìm , Tề Tuyên   cho rằng cô vô dụng ? Vậy thì việc gì  chia đồ cô tìm  cho cô ?”
Khương Mộ do dự, cô  Tề Tuyên, mím môi, vẻ mặt  chút tổn thương.
Thấy dáng vẻ của cô,   đều cảm thấy  hổ.
 ,  đó ai cũng chê bai Khương Mộ vô dụng,  cống hiến gì cho căn cứ. Giờ   sắp  , đồ   tìm , cớ gì  để ?
Khương Mộ : “Vậy... chúng  chia cho Lâm Cao hai gói , hôm nay   cũng  mặt,  duyên gặp thì  phần.”
Lâm Cao  ngờ Khương Mộ vẫn còn nghĩ đến . Anh   chút tự trách,       hề  giúp Khương Mộ một lời nào. Nhìn vẻ lương thiện, ngây thơ của cô,   xúc động vô cùng, thầm nghĩ: “Tại   đây   thấy Khương Mộ   nhỉ?”
Cô  rõ ràng là một cô gái   mà.
Lâm Cao nghĩ đến lời dặn dò của Tề Tuyên tối qua, lập tức thông suốt  chuyện.
“  cần , các cô cứ cầm . Là cô tìm ,   giúp  gì .”
Khương Mộ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc : “Anh  giúp mà. Lúc  đến hiệu t.h.u.ố.c là   chủ động   cùng , nếu  một   ,  chừng  gặp chuyện . Sau đó  cũng  bảo vệ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-514.html.]
Nghe những lời , Lâm Cao càng thêm c.ắ.n rứt lương tâm: “...”
Anh  bối rối    nên   hết những gì   , thì Khương Mộ   lấy  hai gói mì đưa cho  ,   sang  Lạc Quyết và Sở Gia Nhiên: “Chúng   thôi.”
Cứ như , ba  xách theo một túi mì gói lớn rời khỏi căn cứ.
Những  còn   theo bóng ba    một  ngoảnh , trong lòng thực sự  dễ chịu chút nào. Dù  cũng  chung sống với  lâu như , tình đồng đội ít nhiều vẫn còn đó.
Mọi   kìm  mà len lén liếc  Tề Tuyên.
Sắc mặt Tề Tuyên vô cùng khó coi, ả cố gắng đè nén cơn giận và sự bẽ bàng, gắng gượng lên tiếng: “Vào trong thôi.”
Mọi  nghĩ ngợi một lát,  cũng theo Tề Tuyên  về căn cứ.
Tuy  mất  Lạc Quyết và Sở Gia Nhiên, hai sức chiến đấu quan trọng, nhưng cuộc sống của họ vẫn  tiếp diễn. Đối với đại đa , ở  căn cứ là một lựa chọn  hơn, bên ngoài quá nguy hiểm.
Tưởng rằng họ   thì  chuyện sẽ , ai ngờ trong buổi họp tối hôm đó, Tề Tuyên  phán một câu: “Hiện tại căn cứ  thiếu hai thành viên chủ lực, sắp tới việc canh gác và bố phòng  tăng thêm vài .  lo mấy tiểu đội gần đây sẽ qua gây sự, còn nữa, cây cầu ở phía Tây Bắc nối liền với thành phố phía Tây,   cho nổ tung nó.”
“Tại ? Cây cầu đó là con đường duy nhất chúng    qua để tìm kiếm vật tư mà!” Có  kinh ngạc thốt lên.
“Bên đó  giờ   zombie nào,  chút bất thường,  lo rằng sắp tới sẽ  một đợt triều zombie.” Tề Tuyên  thể  quá rõ ràng. Ả   trọng sinh,   tương lai sẽ xảy  chuyện gì, nhưng  khác thì . Ả  thể để lộ bí mật lớn nhất của , chỉ  thể viện cớ  qua loa.
Ả mơ hồ nhớ rằng,  đàn ông đó sẽ mang đến một bầy zombie, căn cứ suýt nữa thì gặp đại họa, may mà nhờ  Lạc Quyết chỉ huy thỏa đáng mới thoát  một kiếp.
 giờ ả   chiến lược của Lạc Quyết. Lạc Quyết   ở đây, ả chỉ cần  theo cách   dùng  , chắc chắn cũng  thể thoát khỏi cơn nguy khốn  như kiếp .
Ả tính toán  , nhưng  sự việc Lạc Quyết, Khương Mộ và Sở Gia Nhiên bỏ , uy tín của ả trong lòng    giảm  đáng kể. Lời  của ả  nhận  sự tin tưởng và đồng tình của họ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Ai cũng cảm thấy khó hiểu.
Khu vực đó  nay luôn yên tĩnh,   zombie qua , nên   mới thường xuyên đến đó tìm vật tư. Cớ  Tề Tuyên  đột nhiên  rằng sẽ  triều zombie?
“  nghĩ sẽ  triều zombie , cô  bằng chứng gì ? Hay là cô phát hiện  dấu hiệu gì ?”
Điều  Tề Tuyên tất nhiên  thể   . Kiếp  là Lạc Quyết phát hiện  đợt tấn công của zombie, nhưng lúc  phát hiện thì  muộn. Bây giờ còn cách đợt tấn công nửa tháng, ả cũng  quan sát gần đây,  thấy manh mối nào cả.
 để    theo , ả đành   dối: “Mấy hôm  khi  khảo sát địa hình,  phát hiện bên  cầu   , thỉnh thoảng còn   tiếng gầm của zombie.”
Nghe ,    chút chần chừ.
Chẳng lẽ thật sự như lời cô  ?
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Mọi  cứ   chuẩn   , lỡ như  chuyện thật thì  kịp trở tay .”
“Thôi , cô    .”
Những  khác thấy thái độ kiên quyết của ả, cũng  phản bác gì nữa.
Chỉ  Lâm Cao,  nãy giờ vẫn im lặng, bỗng lên tiếng: “Tề Tuyên, bây giờ Khương Mộ họ  ,   chuyện  hỏi cô.”