Khi  thấy tiếng Khương Mộ nức nở kêu đau, lồng n.g.ự.c  bỗng dâng lên một cảm xúc mãnh liệt.
Lúc Lạc Quyết bước , sắc mặt Sở Gia Nhiên trông    cho lắm.
Hắn liếc  Lạc Quyết một cái, thấy vẻ mặt gã vẫn thản nhiên như , trong lòng bất mãn dâng trào.
“Đến lượt   trong.” Lạc Quyết nhàn nhạt .
Sở Gia Nhiên vươn tay chộp lấy cây gậy răng sói đặt bên cạnh ,  dùng sức quá mạnh, lúc giơ tay lên suýt chút nữa  vung trúng mặt Lạc Quyết.
Ngay khi sắp chạm tới,  đột ngột dừng .
Lạc Quyết  hề  chút phản ứng nào, chỉ liếc  một cái. Ánh mắt đó khiến Sở Gia Nhiên  chút chột .
Hắn  khỏi đoán già đoán non, chẳng lẽ Lạc Quyết     thấy hết  chuyện  ?
Nghĩ đến đây,  bất giác nhíu mày.
Lạc Quyết cố tình ư?!
Hắn gần như khẳng định ngay lập tức suy đoán của . Chắc chắn gã cố tình,    thể  thấy nên mới  như , là để đ.á.n.h dấu chủ quyền ?
Sở Gia Nhiên hừ lạnh một tiếng,  đầu   phòng.
Lúc  Khương Mộ  ngủ say, hai tay cô gối  tai, tư thế ngủ  ngoan ngoãn  đáng yêu, hệt như một nàng công chúa.
Ánh nến leo lét chiếu lên gương mặt cô, khẽ lay động theo từng ngọn lửa. Ngũ quan tinh xảo của cô hiện lên đầy ấm áp. Không    đang mơ một giấc mộng    mà gương mặt say ngủ của cô vô cùng ngọt ngào, khóe miệng khẽ cong lên.
Sở Gia Nhiên cứ thế  đến ngây .
Không hiểu   bỗng nhớ  những âm thanh    lúc , mặt  đỏ bừng ngay tức khắc, lòng bàn tay và trán đều nóng rực. Hắn vội lắc mạnh đầu, thầm mắng  đê tiện,  nhanh chóng dời mắt ,  dám  Khương Mộ nữa mà lặng lẽ  xuống chiếc ghế bên cạnh.
  cũng chẳng  tâm trạng nghỉ ngơi, trong lòng ngổn ngang tâm sự, mà tất cả đều chỉ vì một .
Lúc Khương Mộ tỉnh , Sở Gia Nhiên  ngủ gật  ghế.
Người phụ nữ  lầu đang nấu ăn trong bếp, chính tiếng bát đĩa loảng xoảng của chị   đ.á.n.h thức Khương Mộ.
Cả  Khương Mộ  ê ẩm  mỏi nhừ. Cô mở mắt,  chút mơ màng, một giây  mới nhớ  tại  cơ thể    cảm giác .
Cô xoa xoa trán,   dậy nhưng hai chân  mềm nhũn  chút sức lực.
Cô  chút hối hận, tối qua  nên chiều theo Lạc Quyết mà phóng túng như . Nói  cũng   , cũng do cô dung túng cho gã, nếu  hôm nay  chẳng suy yếu đến thế.
Cũng tại cô  dốc hết tâm sự với Lạc Quyết, nên mới cố tỏ  quyến rũ, khêu gợi khiến  mất kiểm soát, dẫn đến cuộc hoan ái  chút tiết chế.
Sau   thể như  nữa.
Tuy nhiên,   , dị năng của Lạc Quyết hẳn cũng sẽ  tăng cường đáng kể.
Đây cũng là một phần trong kế hoạch của Khương Mộ. Thực lực của Lạc Quyết càng mạnh thì mới càng bảo vệ  cô. Sau  họ còn  đến khu tị nạn, nơi đó   ít dị năng giả.
Một  Lạc Quyết, dù  mạnh đến , cũng  chắc đối đầu  với cả một khu tị nạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-519.html.]
Khương Mộ gắng gượng  dậy, định  rót cốc nước uống. Người phụ nữ  thấy Khương Mộ tỉnh cũng chẳng  phản ứng gì, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái    .
“Chào buổi sáng.” Khương Mộ lịch sự chào hỏi.
Người phụ nữ sững  một chút,   phần cứng nhắc gật đầu, “Ừm.”
Khương Mộ thấy chị   phản ứng thì bẽn lẽn , “Chị định ăn yến mạch ạ? Trông  vẻ ngon ghê.”
Người phụ nữ liếc  gói yến mạch  hết hạn trong tay ,    Khương Mộ, buông một câu, “Không ăn , hết hạn .”
Khương Mộ ngạc nhiên  chằm chằm  gói yến mạch, nhưng  nhanh vẻ mặt cô  trở  tự nhiên.
Cũng , thời buổi   cái ăn là  lắm . Rất nhiều đồ quá hạn chỉ cần  ăn đến mức ngộ độc thì nhiều  sẽ  vứt , ví dụ như yến mạch  gạo, mì, miễn là   mốc thì vẫn sẽ tiếp tục dùng.
“Cô  ăn ?” Người phụ nữ   Khương Mộ. Trước đó chị   để ý lắm đến dung mạo của cô,    kỹ mới phát hiện  đây là một cô gái vô cùng trong sáng và ngọt ngào.
Người phụ nữ nhíu mày,    nghĩ đến điều gì, chần chừ vài giây  lặng lẽ lấy một cái bát khác, đổ thêm một phần yến mạch nữa.
Khương Mộ tò mò hỏi, “Chị định ăn hai bát ?”
Người phụ nữ đáp, “Cho cô ăn.”
Khương Mộ  xua tay, “A? Cảm ơn chị, nhưng  cần phiền phức  ,   đói.”
Người phụ nữ “Ồ” một tiếng,   đổ chỗ yến mạch  ngược về túi.
Dù , Khương Mộ  thể cảm nhận  thái độ của chị  đối với   còn lạnh lùng như  nữa.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Khương Mộ  ngọt ngào, “Chị ở đây một  ạ?”
Người phụ nữ đáp, “Không .”
Khương Mộ gật gù, “Vậy , chúng  từ căn cứ gần đây tới,  tên là Khương Mộ.”
Trước sự nhiệt tình của Khương Mộ,  phụ nữ dần dần buông xuống phòng , giới thiệu qua loa tên của .
“ tên Đặng San, chỉ  ngang qua đây thôi, hôm nay sẽ rời . Các   thể ở  đây.”
Vốn dĩ chị  cũng  định ở  đây lâu dài, chỉ là  đó  thương, cần một nơi để tĩnh dưỡng. Thấy chỗ   tệ nên  dọn dẹp đám zombie gần đó   ở.
 những điều , chị   hề  cho Khương Mộ .
Khương Mộ ngây thơ hỏi, “Chị định    ạ?”
Đặng San vốn    nhiều, nhưng khi  Khương Mộ, chị   nghĩ đến em gái . Cô bé cũng ngây thơ, đơn thuần như , ánh mắt  giống cô gái  mặt.
Thế là chị  im lặng vài giây  đáp, “  đến một nơi.”
Khương Mộ vẫn giữ vẻ ngây ngô non nớt, giọng điệu trong sáng, “Đi  ạ? Bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Ánh mắt Đặng San trầm xuống, lạnh lùng buông  ba chữ, “Khu tị nạn.”
Nghe thấy ba chữ , sắc mặt Khương Mộ khẽ  đổi.