Ăn mặc cũng  tươm tất, tóm  là một  đàn ông trông  dễ chịu.
“Là ,  là  Tô  ?”
Tô Kính Trạch áy náy : “Vâng, xin  cô,  đến muộn.”
“Không ,  Tô  việc gì đột xuất ?” Khương Mộ nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu  khách sáo.
Mặt Tô Kính Trạch  ửng hồng,  vẻ thật sự ngại ngùng: “Không,  .”
Khương Mộ tò mò hỏi: “Vậy thì  ạ?”
Tô Kính Trạch  dám  thẳng  mắt Khương Mộ: “Trước khi  ngoài,  cứ phân vân   nên mặc bộ nào, cứ    , thành   ngoài muộn.”
Khương Mộ  chút kinh ngạc,  ngờ đối phương  đến muộn vì một lý do như , càng  ngờ    thẳng thắn  .
Chuyện ... hoặc là kỳ phùng địch thủ, gặp   cùng hội cùng thuyền, hoặc là một  ngốc thật thà.
Khương Mộ nhớ  tuổi của đối phương, hình như nhỏ hơn cô một  hai tuổi.
 cũng   là thiếu niên non nớt gì.
Khương Mộ tạm thời  đưa  phán xét,  : “Anh dễ thương thật đấy.”
Tô Kính Trạch: “Không,  , cô  giận là  . Trên đường  lo lắm, sợ cô  gặp     mất. May mà cô vẫn còn ở đây.”
Mỗi câu  của Tô Kính Trạch đều gãi đúng chỗ ngứa, thể hiện sự coi trọng dành cho Khương Mộ nhưng   hề sến súa, một câu trả lời  hảo như sách giáo khoa.
Khương Mộ  thể  thừa nhận,  xong cô cũng  vui.
Đương nhiên, cũng là vì    trai,  bộ lọc sẵn, hơn nữa bộ đồ   mặc  đúng phong cách mà Khương Mộ  thích.
Đơn giản, sạch sẽ, thanh lịch, cộng với khuôn mặt  trai , mang đậm hương vị của nam thần vườn trường.
Khương Mộ: “Thật   cũng đang định  ,    tới.”
Tô Kính Trạch: “Vậy chứng tỏ vận may của   .”
Khương Mộ khẽ mỉm : “Anh uống gì ?”
Tô Kính Trạch nghĩ một lát: “Nước chanh là  .”
Khương Mộ gọi phục vụ, gọi hai ly nước chanh.
“Cô Khương đây là  đầu  xem mắt ?” Tô Kính Trạch hỏi.
Khương Mộ khựng  một chút, : “ , nhưng    hỏi thế?”
Tô Kính Trạch: “Trước khi đến đây   xem ảnh của cô,   ngạc nhiên, tại  một cô gái xinh  như     xem mắt. À,    ý  xem mắt là  , chỉ là  nghĩ cô Khương chắc hẳn   yêu thích,  cần xem mắt cũng sẽ   nhiều  trai theo đuổi.”
Những lời Tô Kính Trạch    gì để chê,  còn dỗ dành Khương Mộ  vui vẻ.
Khương Mộ : “Câu  tương tự,  cũng  dành cho  Tô.  cũng  , tại   Tô    xem mắt.”
Tô Kính Trạch do dự một chút, ngại ngùng cúi đầu: “Thật  ban đầu   định , đây cũng là  đầu tiên   xem mắt.  vì   thấy ảnh của cô Khương nên mới  đổi ý định. Xin thứ  cho    trọng ngoại hình, nhưng  cũng    dối cô.”
Khương Mộ thầm tán thưởng trong lòng: Cao thủ!
Những lời , cô gái nào  xong mà  vui cho .
Vòng vo, đổi đủ kiểu để khen cô , câu nào cũng khen trúng tim đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-546.html.]
Khương Mộ gần như chắc chắn, Tô Kính Trạch  nhất định là một cao thủ tán gái.
Đẳng cấp còn  thấp.
Đối với loại đàn ông , Khương Mộ   cảm tình cũng  bài xích.
Cô gật đầu,  thẳng  mắt  , : “Cảm ơn sự thẳng thắn của .”
Tô Kính Trạch sắc mặt  đổi: “Bây giờ cũng  còn sớm,   thể mời cô Khương cùng ăn tối  ? Vừa    gần đây  một nhà hàng Đông Nam Á  ngon.”
Khương Mộ do dự một chút: “Được thôi, nhưng tối nay   hẹn với bạn  xem phim, nên  lẽ ăn tối xong    ngay.”
Tô Kính Trạch gật đầu: “Vậy  gọi điện đặt hai chỗ , quán đó đông khách lắm, cần  đặt .”
Khương Mộ: “Được thôi.”
Tô Kính Trạch cầm điện thoại  dậy,  sang một bên gọi điện.
Khương Mộ để ý,  khi gọi điện xong,    vẻ  gửi vài tin nhắn. Gửi cho ai,  gì, cô cũng  thể đoán .
Chắc là gửi cho bạn bè, kể cho họ  đối tượng xem mắt của  thế nào.
Bởi vì nếu là  cho bố , trưởng bối, thì  cần vội như , tối về  cũng  muộn.
Khương Mộ  để lộ cảm xúc, uống một ngụm nước, trong đầu suy nghĩ xem ăn tối xong sẽ hẹn ai gặp mặt.
Hôm nay là cuối tuần,   nhiều  rảnh rỗi. Đa  đều là những  cô chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là  thể  ngoài ngay lập tức.
 càng là những  gọi là đến ngay, Khương Mộ ngược  càng  thích hẹn.
Cô còn  nghĩ xong, Tô Kính Trạch   .
“Xong ,   đặt bàn , lát nữa chúng  cứ đến thẳng đó là .”
Khương Mộ híp mắt  ngọt ngào, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết lấp lánh ánh sáng.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Ăn tối xong, Tô Kính Trạch hỏi Khương Mộ mấy giờ phim bắt đầu.
Khương Mộ vốn dĩ  hẹn ai cả, nên thuận miệng bịa  là tám giờ.
Lúc   hơn bảy giờ, Tô Kính Trạch hỏi Khương Mộ    đưa cô đến rạp chiếu phim .
Khương Mộ : “Có phiền  quá ,  là  tự .”
Tô Kính Trạch nghĩ một lát, cũng  tỏ  quá vội vàng: “Là rạp nào ,    tiện đường.”
Khương Mộ  tên một rạp chiếu phim khá xa.
Tô Kính Trạch tra một chút,  : “Vừa  tiện đường,  đưa cô .”
Nếu Khương Mộ mà tin   thật sự tiện đường, thì cô cũng quá dễ  lừa .
Muốn đưa thì cứ đưa, dù  lát nữa cô gọi  khác đến đón  là .
Lên xe, Tô Kính Trạch liên tục tìm chủ đề  chuyện với Khương Mộ, hỏi về sở thích của cô.
Xem  là   hứng thú với cô.
Khương Mộ tuy  ghét  , nhưng vẫn   .
Cô   ý định yêu đương, càng   ý định kết hôn.