Đây là  đầu tiên Khương Mộ thấy một  trai dễ đỏ mặt đến thế, đúng là của hiếm.
“   ,  mặc nhanh lên .” Khương Mộ trêu .
“Em  ...  cho chị .” Thẩm Nghiên vội giải thích.
“Vậy là      mặc quần áo ?”
Thẩm Nghiên ngẩn ,  cúi đầu   gì.
Khương Mộ cảm thấy  bé  học hư , đây là ngầm thừa nhận ?
Cô nén : “Vậy  mặc .”
Lúc  thang máy xuống lầu, hai  vẫn nắm tay . Là Thẩm Nghiên chủ động nắm tay Khương Mộ, thậm chí  đến cổng khu dân cư  mà  vẫn  chịu buông.
“Em  nỡ xa chị.” Giọng Thẩm Nghiên nhàn nhạt nhưng   chút nũng nịu.
Khương Mộ bất đắc dĩ : “Được ,  tiễn   ngoài, thấy  lên xe   sẽ  về.”
Thẩm Nghiên vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ.”
Khương Mộ mỉm , hai  tay trong tay   khỏi khu dân cư. Thẩm Nghiên dùng ứng dụng gọi một chiếc xe.
“Em gọi xe xong .”
“Ừ,    đợi với  một lát.”
Đứng chờ bên ngoài  lâu, Thẩm Mặc trông thấy cảnh tượng  mà mắt như  rớt  ngoài.
Cô dụi mắt, sắc mặt tái nhợt,  chằm chằm sang bên  đường một lúc lâu mới dám chắc    lầm.
Đó là Thẩm Nghiên và Khương Mộ.
Ngay khi cô định gọi Thẩm Nghiên, cô  thấy  hôn lên má Khương Mộ.
Thẩm Mặc cảm thấy trời đất  cuồng, cả  như  say nắng, cô loạng choạng, suýt chút nữa thì ngất ."
"Thẩm Mặc hít một  thật sâu, vội vịn   cây bên cạnh mới  vững  .  lúc , chiếc xe Thẩm Nghiên  gọi  tới. Cô chỉ kịp thấy em trai  lên xe, còn Khương Mộ thì vẫy tay chào tạm biệt      trong khu dân cư.
Cơn thịnh nộ bùng lên trong lòng Thẩm Mặc lúc  chẳng kém gì, thậm chí còn điên cuồng hơn cả cơn giận của Thẩm Nghiên khi phát hiện  cô qua  với Sở Sóc. Ngay lúc , cô chỉ  lao đến g.i.ế.c c.h.ế.t Khương Mộ.
Tại  Khương Mộ  ở cùng một chỗ với Thẩm Nghiên?
Thằng bé chắc chắn   mụ  lừa ! Một  đàn bà   chồng như mụ    thể trơ trẽn  quyến rũ em trai  cơ chứ? Thẩm Nghiên mới mười chín tuổi thôi, còn Khương Mộ  ba mươi !
Đồ    hổ, đúng là quá vô liêm sỉ!
Thẩm Mặc tức  nổ phổi,  thèm suy nghĩ gì nữa mà lao thẳng tới, hét lớn: “Khương Mộ, cô   đó! Ra đây cho ! Cô   gì em trai ?”
Bao năm qua, hai chị em cô nương tựa   mà sống. Cô   chịu bao nhiêu cay đắng chỉ  cô mới hiểu. Để cho Thẩm Nghiên yên tâm ăn học, cô   nỗ lực kiếm tiền, dành dụm từng đồng chỉ mong em trai   ngày thành tài.
Nghe thấy   gọi  từ xa, Khương Mộ  đầu  và bắt gặp gương mặt điên cuồng của Thẩm Mặc.
Khương Mộ thoáng chút ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, Thẩm Mặc luôn là một cô gái ngọt ngào, đáng yêu. Vậy mà bây giờ, dáng vẻ đằng đằng sát khí của cô  trông thật đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-57.html.]
Xem  cô   thấy  và Thẩm Nghiên .
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Quả nhiên Thẩm Nghiên chính là vảy ngược của Thẩm Mặc. Mới thấy  và   nắm tay, hôn  một cái mà  tức giận đến mức , nếu  Thẩm Nghiên  lên giường với , chắc cô  sẽ phát điên tại chỗ mất.
Khương Mộ chỉ nhếch môi  nhạt,    thẳng, chẳng thèm đếm xỉa gì đến Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc thấy Khương Mộ  đầu ,  rõ cô    thấy ,  mà vẫn  thể thản nhiên bỏ  như   chuyện gì.
Cơn giận của Thẩm Mặc như  phun  khỏi lồng ngực. Cô hít sâu mấy ,   gọi một chiếc xe khác.
Cô   tìm Thẩm Nghiên hỏi cho  lẽ.
Ngay bây giờ, ngay lập tức!
Trong đầu Thẩm Mặc lúc  chỉ còn duy nhất một ý nghĩ đó.
Thẩm Mặc bắt xe đến thẳng trường Đại học Minh, hấp tấp xông tới ký túc xá của Thẩm Nghiên.
Thẩm Nghiên cũng  về đến phòng   bao lâu. Nhìn vẻ mặt hớn hở của , mấy  bạn cùng phòng liền trêu rằng “mùa xuân” của  tới    mà  tươi như hoa .
Thẩm Nghiên cũng  phủ nhận.
Mọi  đang xúm  hỏi  xem cô gái may mắn đó rốt cuộc là ai mà  thể khiến  để tâm đến thế, thì Thẩm Mặc  xuất hiện ở cửa phòng.
Thấy dáng vẻ đằng đằng sát khí của Thẩm Mặc, cả phòng bỗng im bặt.
Sao chị của Thẩm Nghiên  trở nên đáng sợ thế ? Rõ ràng trong trí nhớ của họ, cô  là một  chị  dịu dàng  mà.
“Chị,  chị  đến đây?” Thẩm Nghiên  thấy Thẩm Mặc, sắc mặt liền  đổi.
Thấy thái độ  mấy chào đón của em trai, lòng Thẩm Mặc càng thêm khó chịu.
“Em  đây với chị một lát, chị  chuyện  .”
Thẩm Nghiên  đáp: “Em    chuyện với chị.”
“Thẩm Nghiên!” Thẩm Mặc tức điên lên, thằng bé vẫn còn giận cô.
“Chị về  .”
Thái độ lạnh nhạt của Thẩm Nghiên khiến cảm xúc của Thẩm Mặc gần như mất kiểm soát, cô buột miệng : “Chị tìm em để  chuyện của Khương Mộ.”
Sắc mặt Thẩm Nghiên lập tức đại biến.
“Bây giờ thì em  ngoài với chị   chứ?” Thẩm Mặc cố nén cơn giận trong lòng, kiềm chế bản .
Thẩm Nghiên  còn cách nào khác, đành   dậy   ngoài cùng cô. Cậu  lời  của Thẩm Mặc  cho hoảng sợ,  hề  chị   mới  theo và  thấy  ở cùng Khương Mộ. Cậu  đoán  Thẩm Mặc rốt cuộc   những gì.
Hai  tìm một góc khuất yên tĩnh.
“Chị   gì với em?” Thẩm Nghiên hỏi.
“Em và Khương Mộ quen  như thế nào? Hai  bây giờ là quan hệ gì?” Thẩm Mặc giận đến mức mất hết cả lý trí, tuôn một tràng câu hỏi.
“Sao chị  em quen Khương Mộ? Vậy chị   Khương Mộ là ai ?”