“ mới thèm.”
Lời còn  dứt, Khương Mộ  đưa muỗng cháo đến bên môi , và  bất giác mở miệng . Đến khi nhận  thì cháo   trong miệng .
“Ngoan thật.” Khương Mộ  khúc khích, đứa trẻ  đúng là miệng chê nhưng  thể  thành thật.
Uống xong, Dương Chanh mới nhận  đó là chiếc muỗng của Khương Mộ: “Cô  dùng cái  ăn đúng ?”
“Ừ.”
“Cô...” Dương Chanh trừng mắt  Khương Mộ, mặt đột nhiên đỏ bừng. Anh  đôi môi của cô, trong đầu chợt nảy  hai chữ: hôn gián tiếp.
Khương Mộ , thật là quá tùy tiện!
“Sao mặt  đỏ thế?” Khương Mộ  thấu tâm tư của .
“ đỏ cái gì mà đỏ, cô  nhầm .”
Khương Mộ chỉ  tấm kính cách đó  xa,  thể  rõ mặt hai .
“Tại nóng thôi, cô đừng  bậy.   đây.”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Dương Chanh đột ngột  dậy,  xong liền chạy biến.
Lúc lên cầu thang,   đầu  liếc Khương Mộ một cái, thấy cô đang  chằm chằm  , tim  hẫng một nhịp, bước hụt chân, lảo đảo suýt ngã.
Mặt Dương Chanh đỏ bừng lên, còn đậm hơn lúc nãy gấp đôi.
Nghe thấy tiếng  của Khương Mộ,   đầu trừng mắt: “Không  .”
Khương Mộ nín : “Được ,     nữa, quả quýt nhỏ.”
“Cô...   bảo   gọi  như .”
Khương Mộ chống cằm  : “Quả quýt nhỏ đáng yêu mà, giống  đó.”
“Cô  linh tinh,   đáng yêu.” Dương Chanh tức giận, đôi mắt sáng rực lên.
“Cậu đáng yêu thật mà. Dễ thương c.h.ế.t  , đáng yêu  chịu nổi.” Khương Mộ    chớp mắt,  khúc khích.
Dương Chanh lườm cô một cái: “Cái quái gì .”
“Thôi ,    xem  nên gọi  là gì.”
“Gọi  .” Dương Chanh hất cằm,   bậc thang, từ  cao  xuống Khương Mộ.
“Không ,   gọi  là chị mới đúng.”
“Cô là cái thá gì mà đòi  chị.”
Dương Chanh hừ lạnh một tiếng, sầm mặt bỏ . Anh   khỏi, Khương Mộ liền thấy Ngô Trạch Dã    xuất hiện ở cửa từ lúc nào. Anh tiến về phía cô,  xuống đối diện: “Chiều nay mấy giờ em ?”
Khương Mộ nhỏ giọng: “Không    thấy  ?”
Ngô Trạch Dã  thừa nhận: “Nghe thấy gì cơ?”
Khương Mộ im lặng.
Sắc mặt Ngô Trạch Dã    cho lắm. Anh   tên Khương Mộ, cứ ngỡ cô chắc chắn cũng sẽ  tên , ai ngờ   thằng nhóc ranh Dương Chanh  nẫng tay . Anh   tại  Khương Mộ   tên , nhưng   thể hỏi thẳng , vì như   vẻ như   để tâm.
“Chuyện bồi thường hôm qua em  nghĩ  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-82.html.]
“Vẫn  ạ,” Khương Mộ ngập ngừng, “Anh vội lắm ?”
Sắc mặt Ngô Trạch Dã  chút  tự nhiên: “Không vội.”
“Em sẽ nhớ mà.”
Ngô Trạch Dã  khuôn mặt cô, chẳng hiểu   nhớ đến mùi hương thoang thoảng   Khương Mộ tối qua. Mùi hương  cứ lởn vởn trong đầu  suốt cả đêm,   xua  . Anh  chút   gần để xem   cô  còn mùi hương đó .
Ngay lúc  đang định tiến  gần, Khương Mộ  đầu  và thấy Bạch Tuyết từ  lầu  xuống."
“Em dùng nước hoa gì ?” Ngô Trạch Dã hỏi.
Khương Mộ lùi  một chút, khẽ đáp: “Em  dùng nước hoa.”
Thấy cô lùi về , Ngô Trạch Dã khẽ nhíu mày.
Bạch Tuyết  lúc  xuống lầu, chẳng thèm liếc mắt  về phía họ. Vẻ mặt  vẫn lạnh lùng xa cách như  khi.
Thấy    ngoài, Khương Mộ gọi một tiếng: “Bạch Tuyết.”
Bạch Tuyết khựng ,  đầu  cô, ánh mắt dừng   cô một thoáng  thờ ơ hỏi: “Có chuyện gì ?”
“Anh định  ngoài ạ?” Khương Mộ hỏi.
“Ừ.” Bạch Tuyết gật đầu.
Khương Mộ    cho    cô  tên  tấm thẻ là , nhưng lúc  dường như   thời điểm thích hợp để  những lời như .
“Chiều nay em cũng  ngoài ?” Ngô Trạch Dã bâng quơ hỏi.
Khương Mộ đáp: “Vâng, em  cùng Dương Chanh.”
Nghe câu trả lời của Khương Mộ, ánh mắt Bạch Tuyết dường như  chút  đổi  nhỏ.
“Dương Chanh?” Ngô Trạch Dã cũng  phần kinh ngạc.
Hắn còn tưởng là Bạch Tuyết,  ngờ  là Dương Chanh.
Dù là trong mắt các khách mời nữ  nam, Dương Chanh cũng chỉ là một  nhóc ngây ngô  hiểu chuyện đời. Ai   nghiêm túc yêu đương với một đứa trẻ trâu như thế chứ?
Rốt cuộc Khương Mộ đang nghĩ gì mà  chọn Dương Chanh? Chẳng lẽ  diễn một màn tình chị em ? Nếu thật là  thì cũng  chút nhàm chán.
Ngô Trạch Dã  gương mặt Khương Mộ, cong môi : “Vậy hai   ?”
“Vẫn   nữa.” Khương Mộ lắc đầu.
Tấm thẻ cô nhận  chỉ ghi tên  hẹn hò chứ   rõ nội dung,  lẽ  đợi đến chiều mới  .
“Thôi , chúc em  chơi vui vẻ.” Ngô Trạch Dã  dậy, “Anh về phòng  đây.”
“Vâng.” Khương Mộ gật đầu, trong khóe mắt, cô để ý thấy Bạch Tuyết  rời  từ lúc nào.
Hai giờ chiều, Khương Mộ  xuống lầu  thấy Dương Chanh  ở đầu cầu thang.
“Lề mề quá đấy.” Dương Chanh dựa  tường, khoanh tay  ngực, đôi mắt nhướng lên, gương mặt ngông nghênh kiêu ngạo lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, nhưng Khương Mộ vẫn  thể   sự mong đợi ẩn trong ánh mắt  .
Khương Mộ : “  bộ quần áo thôi mà.”
Dương Chanh đ.á.n.h giá cô từ  xuống   phán: “Chẳng thấy  gì khác biệt.”
Khương Mộ chớp mắt: “Đó là vì   hiểu con gái thôi.”