Hơi thở của  tức khắc  thể bình tĩnh nổi, một luồng điện chạy dọc sống lưng.
“Em... em  cố ý.” Khương Mộ lí nhí.
“Ừm.” Giọng Bạch Tuyết  nhẹ,  từ từ buông tay Khương Mộ . “Em còn   ?”
Khương Mộ thử nhấc chân lên, mặt mày tái mét. Cô  thấy  đùi   một vết bầm lớn.
Trên làn da trắng như tuyết bỗng xuất hiện một mảng màu như , trông vô cùng đáng sợ.
Bạch Tuyết trông thấy, trong lòng  hiểu   cảm thấy  khó chịu.
“Anh đưa em về phòng khách sạn nghỉ ngơi .”
Khương Mộ e thẹn ngẩng đầu  : “Vâng.”
Bạch Tuyết đè nén những suy nghĩ kỳ quái đang rục rịch trong lòng: “Anh cõng em.”
“Có   ạ? Em nặng lắm.” Khương Mộ cúi đầu, giọng  nhỏ xíu.
Bạch Tuyết  cánh tay, đôi chân thon thả cùng vòng eo mảnh mai của cô: “Em nặng bao nhiêu?”
Khương Mộ ngẫm nghĩ, đỏ mặt đáp: “Bốn mươi lăm cân.”
Bạch Tuyết   gì,  lưng về phía cô   xổm xuống: “Lên .”
Khương Mộ do dự vòng tay qua cổ ,  đó từ từ cúi ,  lên lưng .
Sắc mặt Bạch Tuyết chợt biến đổi.
Nửa   của   mặc gì,   Khương Mộ cũng chỉ  một lớp vải mỏng manh. Khi cô  lên, cảm giác của  trở nên vô cùng mãnh liệt.
Khương Mộ tuy gầy nhưng vóc dáng   , đường cong quyến rũ, chỗ nào cần  thịt một chút cũng  thiếu. Điểm , Bạch Tuyết coi như  cảm nhận một cách sâu sắc.
Gương mặt thanh tú như ngọc của    từ lúc nào  nhuốm một màu đỏ ửng, lan  đến tận mang tai.
Đầu Khương Mộ áp sát  bên tai , đương nhiên  nhanh  phát hiện  tai  đang đỏ bừng.
“Bạch Tuyết.” Khương Mộ thầm  trong lòng, nhưng vẫn giả vờ như   gì, ngón tay khẽ chạm  vành tai .
Cơ thể Bạch Tuyết giật nảy,  thở trở nên dồn dập.
“Hửm?”
Khương Mộ thì thầm: “Tai  đỏ quá, còn  nóng nữa,   khó chịu ở  ?”
“Em  .” Bạch Tuyết lặng lẽ nín thở, gạt bỏ hết những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Anh cõng Khương Mộ  tìm nhân viên để xin hai chiếc khăn tắm.
Khương Mộ choàng khăn tắm lên , một tay giữ mép khăn, tay  ôm lấy Bạch Tuyết, tựa cằm lên vai .
Về đến phòng khách sạn, Bạch Tuyết mới nhẹ nhàng đặt Khương Mộ xuống. “Em ở đây đợi một lát,   xem  t.h.u.ố.c bôi  .”
Vết thương  đùi Khương Mộ trông thì đáng sợ  thôi chứ thực   quá nghiêm trọng.  làn da cô vốn quá nuột nà, chỉ một vết bầm tím cũng đủ khiến   thấy xót xa.
“Em   thật mà, chân em hết  chuột rút .”
“Vết bầm  bắt buộc  bôi thuốc.” Bạch Tuyết chỉ  mảng da tím bầm của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-95.html.]
“Vài ngày là tự khỏi thôi.”
Bạch Tuyết  cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Khương Mộ đành cúi đầu lí nhí: “Vâng ạ, cảm ơn .”
Bạch Tuyết gật đầu. “Đợi  một lát,    ngay. Bôi t.h.u.ố.c xong  đưa em  ăn cơm.”
Khương Mộ lập tức tươi  rạng rỡ. “Vâng,  ạ, em đợi .”
Bạch Tuyết giơ tay lên, suýt chút nữa  đưa tay xoa đầu cô, nhưng  nhanh chóng rụt tay     rời .
Sau khi Bạch Tuyết , nhân viên của đoàn phim mang quần áo của Khương Mộ và Bạch Tuyết để trong phòng  đồ tới.
Khương Mộ cầm quần áo  phòng tắm.
Đồ của Bạch Tuyết và đồ của cô  đặt cạnh . Vốn dĩ cô định  luôn đồ của , nhưng khi  thấy chiếc áo sơ mi của Bạch Tuyết, Khương Mộ bỗng nảy  một ý khác.
Cô chớp chớp mắt, cầm lấy chiếc áo sơ mi của Bạch Tuyết  ướm thử  gương.
To thật đấy.
Bạch Tuyết tuy gầy nhưng  cao đến một mét tám ba, quần áo đương nhiên cũng  lớn. Khương Mộ khoác chiếc áo sơ mi lên .
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cô mặc  trông như bơi trong áo, vạt áo thậm chí còn dài qua cả mông.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Cô ngắm  trong gương, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, chiếc áo sơ mi trắng càng  tôn lên làn da của cô. Cô giơ tay lên, bàn tay nhỏ nhắn lọt thỏm   trong tay áo rộng.
Khương Mộ tủm tỉm   cởi áo .
 lúc , Bạch Tuyết cầm t.h.u.ố.c  về. Không thấy Khương Mộ ,  định hỏi nhân viên xem cô    thì  đó chỉ về phía phòng tắm.
Lúc nãy Bạch Tuyết  kịp  đồ, nhưng  khi  ngoài   khoác tạm một chiếc áo choàng tắm.
Khương Mộ mặc quần áo xong xuôi bước , thấy Bạch Tuyết, gương mặt cô liền nở một nụ  tươi tắn: “Anh về  .”
“Ừm, em  xuống ,  bôi t.h.u.ố.c cho.”
Anh  hỏi xin t.h.u.ố.c trị vết bầm ở quầy lễ tân khách sạn.
“Vâng.” Khương Mộ gật đầu,  đó len lén  vẻ mặt .
Bạch Tuyết  ngẩng lên, hai ánh mắt vô tình chạm .
Khương Mộ vội   chỗ khác, bẽn lẽn như một chú thỏ con hoảng hốt.
Cô  xuống mép giường, nhỏ giọng : “Hay là...    quần áo  . Đồ ở trong phòng tắm, em treo lên cho   đó.”
“Được.” Bạch Tuyết đáp.
Anh  phòng tắm, quả nhiên thấy áo sơ mi và quần của   treo ngay ngắn.
Khóe môi  khẽ nhếch lên một đường cong gần như  thể nhận thấy. Anh nhanh chóng  đồ, nhưng ngay khi chuẩn  bước ,  cảm thấy  gì đó  đúng.
Anh ngửi thấy  áo sơ mi của  phảng phất một mùi hương thanh khiết. Mùi hương    của , mà là hương thơm   Khương Mộ.
Không  do mũi  thính, mà vì   ấn tượng vô cùng sâu sắc với mùi hương   cô.