cuối cùng,   cũng  thành đôi với ai cả.
Người đàn ông  chính là một tay chơi lão luyện.
Khương Mộ trong lòng  rõ, nhưng  tỏ  khó xử: “Xin  , thực   cũng mới đến  lâu nên cũng  rành khu  lắm. Hơn nữa, hôm nay chân   thương .”
Vẻ mặt Phó Yến Húc  đổi. “Bị thương ? Sao   thế?”
Giọng điệu   quan tâm và ôn hòa, quả thực  dễ khiến   cảm động.
“Không  gì to tát  ạ, chỉ là  va  một chút thôi.”
Cô  dứt lời thì thấy Bạch Tuyết xuất hiện  lưng Phó Yến Húc,     đến từ lúc nào.
Bạch Tuyết cầm lọ t.h.u.ố.c xoa bóp trong tay, giọng  nhàn nhạt: “Anh mang t.h.u.ố.c qua cho em.”
Nghe thấy tiếng , Phó Yến Húc  đầu , bốn mắt chạm  với Bạch Tuyết.
Ánh mắt Bạch Tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn trong mắt Phó Yến Húc cũng chứa đầy thâm ý.
Khương Mộ  hai , cảm nhận  một luồng  khí kỳ lạ."
“Cảm ơn.” Khương Mộ một tay cầm đĩa bánh ngọt, tay  chìa  định lấy lọ t.h.u.ố.c từ tay Bạch Tuyết, nhưng     vẻ gì là  đưa ngay cho cô.
Ánh mắt Phó Yến Húc đảo một vòng qua hai  họ   : “Vậy thì   nghỉ ngơi cho thật  nhé. Có cần giúp gì cứ tìm tớ, tớ ở ngay phòng bên cạnh thôi.”
Khương Mộ gật đầu.
Bạch Tuyết chau mày, im lặng  Khương Mộ.
Mãi đến khi Phó Yến Húc  , Bạch Tuyết mới đưa lọ t.h.u.ố.c trị trật khớp cho cô.
Lẽ    thể đưa t.h.u.ố.c   ngay, nhưng  vẫn nán  hỏi một câu: “Biết cách dùng ?”
Khương Mộ cúi đầu lí nhí: “Em  nhớ rõ lắm.”
Bạch Tuyết khựng  một giây.
“Lát nữa  sẽ gửi cách dùng cho cô.”
Khương Mộ  chút thất vọng ngẩng lên: “Vậy cũng  ạ.”
Bạch Tuyết khẽ mím môi: “Lát nữa gặp.”
Khương Mộ gật đầu: “Vâng.”
Sau khi Bạch Tuyết rời , Khương Mộ mới đóng cửa .
Cô  kỹ lọ t.h.u.ố.c trong tay, đúng là một lọ dầu chuyên trị chấn thương.
Cô nghĩ ngợi một lát,  lấy khăn mặt che camera trong phòng ngủ . Mỗi khi ở một , cô đều  thói quen , nếu  sẽ  bất tiện. Che camera  , cô mới thoát khỏi cảm giác lúc nào cũng  theo dõi.
Khương Mộ xoay ,  xuống mép giường.
Vừa mở nắp lọ, một mùi dầu t.h.u.ố.c nồng nặc  xộc thẳng  mũi cô.
Lúc xoa t.h.u.ố.c quả thật  đau, Khương Mộ bèn chụp một tấm ảnh gửi cho Bạch Tuyết, còn kèm theo một nhãn dán đang  rưng rức.
Bạch Tuyết chỉ trả lời một chữ “Ừ”, ngoài    gì thêm.
Khương Mộ cũng  nản lòng, tiếp tục nhắn tin cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-vuong-tra-xanh/chuong-98.html.]
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Khương Mộ: Đau quá!]
Tin nhắn  gửi , tiếng gõ cửa  vang lên.
Khương Mộ thầm nghĩ,  lẽ nào, chẳng lẽ Bạch Tuyết qua đây bôi t.h.u.ố.c cho  thật ?
Cô vội vàng  dậy  mở cửa, nhưng đến gần cửa, cô  dừng . Khương Mộ bèn cố tình đưa lọ dầu t.h.u.ố.c lên gần mắt, để  dầu cay nồng xộc lên khiến vành mắt ửng đỏ. Trông cô lúc  thật yếu đuối, đáng thương, y hệt như  mới  xong.
Cửa  mở,   bên ngoài  là Dương Chanh.
“Sao giờ   mới mở cửa?” Dương Chanh cau mày, cúi xuống  Khương Mộ, “Mùi gì mà khó ngửi thế?”
“Sao   đến đây?” Khương Mộ ngơ ngác hỏi.
Dương Chanh vênh mặt: “Sao    đến  chứ?   chuyện   với , để   .”
Khương Mộ đành lùi  một bước: “Được ,  .”
“Cậu đang  gì mà mùi nồng thế?” Dương Chanh    liếc thấy lọ t.h.u.ố.c  tủ đầu giường, “Cậu  ? Bị thương ?”
“Ừm, tớ  ngã.” Khương Mộ khẽ đáp.
“Đi chơi với Bạch Tuyết mà  để  ngã ?” Dương Chanh phản ứng khá gay gắt.
“Là do tớ  cẩn thận,  liên quan đến  .”
“Cậu  cùng  ,    bảo vệ   thì    liên quan? Nếu   cùng ,  chắc chắn sẽ  để   một vết xước nào .” Dương Chanh  chắc như đinh đóng cột.
Khương Mộ phì : “Cậu lợi hại thế cơ ?”
Thấy vẻ mặt  tin của cô, Dương Chanh  chút bất mãn: “Đương nhiên, ai bảo   chọn món quà  mua.”
“Cậu cũng mua quà cho tớ ?” Khương Mộ giả vờ ngạc nhiên.
“Hừ.” Dương Chanh  giấu giếm, nhưng thái độ  chút kiêu ngạo.
“Thế thì   tớ   món nào là của ,  cũng    với tớ một tiếng.” Khương Mộ  với giọng đầy tiếc nuối, “Hơn nữa lúc chọn quà, món của     khác lấy mất đầu tiên , tớ cũng đành chịu thôi.”
Dương Chanh mím môi: “Giờ thì   hot thế nào  chứ.  mà chuyện  cũng  trách  ,    sẽ   cho .”
“Được thôi.” Khương Mộ  rạng rỡ.
Dương Chanh  cô từ  xuống : “Để  xem vết thương của  nào, ngã ở  thế?”
“Thật  cũng   vết thương hở, chỉ là  đụng  chân, sưng lên một cục thôi.” Khương Mộ giải thích.
“Thế cũng  xem.” Dương Chanh tỏ   nghiêm túc.
Khương Mộ do dự một chút  vén ống quần lên cho   xem: “Ở đây .”
Nhìn thấy vết bầm tím sưng to, sắc mặt Dương Chanh lập tức sa sầm.
Cậu   xổm xuống  mặt Khương Mộ, vẻ mặt nặng nề: “Sao  nghiêm trọng thế ?”
“Lúc nãy tớ xoa dầu  tan m.á.u bầm nên  mới ghê  thôi, chứ lúc   rõ thế .” Khương Mộ nhỏ giọng .
“Cậu  đau ?” Vẻ mặt Dương Chanh trông còn đau đớn hơn cả cô, như thể    thể cảm nhận  nỗi đau của Khương Mộ .
“Giờ thì đỡ đau hơn .” Khương Mộ .