Chỉ thấy một trong hai nha dịch : "Ngươi từ  đến,  ? Ta thấy ngươi trông to cao vạm vỡ, nhưng đôi môi  trắng bệch như quỷ, cơ thể ngươi    bệnh gì ?"
Hắn rút con d.a.o bên hông ,  động tác  động thủ với Sở Diệp Thần.
Các nha dịch khác thấy tình hình như , lập tức cũng rút d.a.o trong tay   về phía Sở Diệp Thần. Những  áo đen ẩn nấp trong bóng tối càng chuẩn  sẵn sàng xông lên bất cứ lúc nào.
 lúc Sở Diệp Thần  chịu nổi bọn chúng, chuẩn  liều c.h.ế.t đưa Lâm Kiều An chạy thoát, chỉ thấy Lâm Kiều An đột nhiên bước tới  với các nha dịch: "Các đại ca, xin ,  trưởng  từ nhỏ    , hơn nữa ở đây  chút  bình thường."
Nói xong, Lâm Kiều An dùng ngón tay chỉ  đầu ,  lấy  chút bạc ít ỏi còn  trong túi đưa cho nha dịch.
Sau đó nàng  tiếp tục vẻ mặt nịnh nọt  với vài nha dịch: "Huynh trưởng  mấy ngày nay  chút phát sốt, nên môi tái nhợt. Các đại ca, nếu  trưởng   gì   ,   mặt   xin  các vị, mong các vị bỏ qua."
"Các vị ở đây kiểm tra  qua đường cũng là vì sự an  của bá tánh chúng . Trời hanh vật khô thế ,  bạc  coi như mua rượu cho các vị uống."
Thấy bạc, đám nha dịch lập tức mừng rỡ trong lòng, thu  bội đao đeo bên hông. Một nha dịch trong  đó trêu chọc : "Hóa  là một tên ngốc  còn câm. Ngươi dẫn theo một  trưởng như   ngoài, thật  dễ dàng gì. Các ngươi mau  ."
Lâm Kiều An kéo Sở Diệp Thần với vẻ mặt nịnh nọt  với đám nha dịch: "Đa tạ mấy vị đại ca, mấy vị đại ca ăn ngon uống ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-247-mieu-hoang.html.]
Ngay  đó, Lâm Kiều An vội vàng kéo Sở Diệp Thần lên xe ngựa. Lên xe ngựa xong,  đánh xe cũng  nhanh chóng kéo xe ngựa  về phía .
Đợi đến khi  việc  xử lý xong xuôi, trọn vẹn một khắc rưỡi  trôi qua. Đối với Lâm Kiều An thường ngày thì chẳng là gì, nhưng với Lâm Kiều An lúc ,  chỉ mệt mỏi cùng cực, mà  thể nàng  sớm đạt đến giới hạn  thể chịu đựng.
Từ khi theo Tô Thiên Diệp  sơn cốc đó, ngoại trừ việc chạy trối chết, nàng vẫn luôn chăm sóc Sở Diệp Thần. Mặc dù trong  thời gian , nàng cũng từng chợp mắt một lát, nhưng vì vẫn lo nghĩ cho Sở Diệp Thần nên nàng chẳng thể nào nghỉ ngơi cho tử tế.
Bởi ,  khi xử lý xong vết thương cho Sở Diệp Thần, cả  nàng liền lảo đảo    vững.  cuối cùng, nàng vẫn cố gắng gượng chống đỡ cơ thể, kê xong phương thuốc cần dùng cho Sở Diệp Thần,  để Diệp Phong sắp xếp   bốc thuốc. Chỉ  đó, nàng mới   đổ gục xuống.
Diệp Tinh đưa Lâm Kiều An về phòng của nàng. Sau khi trở về phòng, Diệp Tinh cởi ngoại y của Lâm Kiều An xuống mới phát hiện, hóa   chỉ một  chủ tử nhà   thương.
Tuy tiểu thư nhà    những vết thương lớn như chủ tử, nhưng khắp   chi chít những vết thương nhỏ. Ấy  mà bao lâu nay nàng vẫn cố nhịn,  hề hé răng nửa lời, khiến những  khác căn bản    rằng tiểu thư nhà họ cũng   thương đầy .
Diệp Tinh  khỏi cảm thấy  chút xót xa cho tiểu thư nhà . Các nàng là ám vệ nên chẳng bận tâm, cả đời cũng  nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con.  tiểu thư nhà nàng thì khác. Tiểu thư  chỉ  gả cho chủ tử của nàng, mà   còn  thể trở thành  cao quý nhất, bởi   thể để  bất kỳ vết sẹo nào.
Cuối cùng, Diệp Tinh đành  tự  tìm thuốc trị thương, từng chút một xử lý vết thương   Lâm Kiều An,  ở  bên cạnh tiểu thư nhà . Bên chỗ chủ tử  một đám  canh giữ, duy chỉ  tiểu thư nhà , chỉ  thể trông cậy  nàng.