Nhìn vẻ mặt nhẫn nhục và đầy tủi hổ của cô, Diệp Thi mới hài lòng.
 cô   hề trả  đồng hồ, mà giơ tay ném thẳng xuống cầu thang.
 
Lục Thanh Ninh nghẹn thở, vội vàng lao đến định cứu , nhưng  ngờ  vô tình va  Diệp Thi.
Cả  Diệp Thi lăn xuống cầu thang, m.á.u me đầm đìa.
 lúc đó, Thương Úc   tới, lập tức chạy đến.
“Có chuyện gì ?!”
Diệp Thi nép  lòng  , mắt đỏ hoe,  dối:
“Em vô tình  hỏng đồng hồ của cô , cô  giận quá nên đẩy em xuống cầu thang…”
Gương mặt luôn điềm đạm của Thương Úc phủ đầy tức giận:
“Vì một cái đồng hồ mà em cũng  tay  ? Lục Thanh Ninh,   mấy năm nay  quá nuông chiều em  ?”
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo như băng của  , Lục Thanh Ninh đau lòng đến nghẹt thở. Cô cố kìm nước mắt, gắng giải thích:
“Thương , là cô  ép  …”
“Đủ !”
Thương Úc gầm lên, cắt ngang lời cô.
Anh  lập tức gọi bảo vệ,  lệnh đưa cô nhốt  kho lạnh, để cô “tự kiểm điểm  ”.
Lục Thanh Ninh  mấy bảo vệ giữ c.h.ặ.t t.a.y chân, cưỡng chế kéo đến kho lạnh…
Trong kho lạnh âm mấy độ, Lục Thanh Ninh co ro trong góc tường,    phủ một lớp sương trắng mỏng.
Cô chỉ cảm thấy m.á.u trong  như đang dần đông ,  thể run rẩy  thể kiểm soát.
Thời gian như  đóng băng, từng phút trôi qua chậm chạp đến đáng sợ.
Trong tay cô là chiếc đồng hồ  vỡ nát, cô siết chặt nó, những ký ức hạnh phúc bên bố   lượt hiện lên trong đầu.
Trong cơn mê man, cô  thấy tiếng cửa mở, liền chậm rãi ngẩng đôi mắt  mờ nhòa lên.
Một bóng  chậm rãi bước về phía cô, cô theo bản năng khẽ gọi một tiếng “Mẹ”,  thì thào nức nở:
“Mẹ ơi, con  yêu sai … con hối hận …”
Chương 5.
Mơ hồ  thấy lời thì thầm , Thương Úc khẽ nhíu mày, theo bản năng bước đến  mặt Lục Thanh Ninh, cúi xuống  cô chằm chằm:
“Em   gì? Hối hận điều gì?”
Cô   còn chút sức lực nào để trả lời,  thể  thể chống đỡ thêm nữa. Trước mắt tối sầm , cô   mất  ý thức.
Không   bao lâu trôi qua, đến khi tỉnh dậy, Lục Thanh Ninh phát hiện  đang  trong bệnh viện.
Vừa mở mắt, cô  thấy Thương Úc đang  bên giường, đưa tay định chạm  cô.
“Tỉnh  ? Em cảm thấy thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nui-thi-xa-duong-thi-rong/4.html.]
Ký ức  khi hôn mê ùa về như cơn gió lạnh, Lục Thanh Ninh khẽ run, lập tức nhắm mắt tránh  cái chạm của  .
“Chiếc đồng hồ của  ? Thương ,  ơn trả  cho .”
Thương Úc  cô một lúc thật lâu, xác nhận cô  , mới lấy  chiếc đồng hồ   sửa  cẩn thận đưa cho cô.
“Em quý nó như ,   nhờ  sửa . Em đánh ,  cũng  trừng phạt em. Chuyện  đây coi như xóa bỏ, em cũng đừng để bụng nữa.”
Thấy di vật của bố  nguyên vẹn trả về tay , Lục Thanh Ninh suýt nữa bật .
 cô cố kìm nén, ngước mắt  Thương Úc:
“  từng  ý tranh giành điều gì cả, Thương . Những năm qua giữa chúng  chỉ là một cuộc giao dịch đôi bên cùng  lợi.    quyền cũng  nên đòi hỏi gì từ . Từ nay,  sẽ giữ đúng vị trí,  vượt giới hạn nữa.”
Không hiểu ,  dáng vẻ nhẫn nhịn của cô lúc , trong lòng Thương Úc  bỗng dấy lên cơn giận.
Giọng   cũng dần lạnh :
“Em đang giận dỗi ? Hay  cắt đứt với ?”
Trước thái độ đột ngột trở nên lạnh lùng của  , Lục Thanh Ninh  còn sợ hãi như . Giọng cô vẫn bình tĩnh:
“  giận. Chỉ đang  sự thật thôi. Còn về chuyện cắt đứt…  lẽ . Dù  thì, chẳng bao lâu nữa,  sẽ…”
Cô   hết câu, sắc mặt Thương Úc  càng thêm âm trầm.
 lúc , điện thoại của   vang lên, là cuộc gọi từ Diệp Thi.
“A Úc, em  đặt  một nhà hàng  ngon,   ăn với em  ?”
Chỉ trong khoảnh khắc, Thương Úc    kiềm chế  cảm xúc.
Anh   còn thời gian, cũng chẳng còn tâm trí để  tiếp lời cô, chỉ lạnh lùng xoay  rời .
“Rầm” cánh cửa đóng sập, chặn  lời   hết: “…vĩnh viễn biến mất.”
Nhìn bóng lưng     đầu lấy một , Lục Thanh Ninh chỉ  nở một nụ  đầy tự giễu.
Những ngày  đó, Lục Thanh Ninh  viện,  thể dần hồi phục.
Không một ai đến thăm cô, ngoại trừ Diệp Thi,  ngày nào cũng gửi đến vô  tin nhắn.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Trong ảnh, trong video: Diệp Thi  ở ghế phụ,  ăn vặt   rạng rỡ; Thương Úc —  vốn  tính sạch sẽ —  ân cần bóc từng gói bánh cho cô .
Cô   lâu  đến thăm cha  , thì  liền đưa cô về nhà cũ tham gia tiệc gia đình.
Cô  tiện miệng khen một món đồ  tạp chí, chỉ một tiếng     mang đến tận tay cô .
Từng chi tiết nhỏ, từng cử chỉ ân cần … là những điều mà Lục Thanh Ninh  từng  .
Dù      cưng chiều cô đến mấy, cũng  từng cho cô ăn trong xe, càng  từng nghĩ đến chuyện đưa cô  gặp bố , và càng  bao giờ nhớ lấy một câu  vu vơ của cô.
Lúc , cuối cùng cô cũng hiểu .
Việc nuôi một con chim hoàng yến và việc yêu một  phụ nữ, giữa chúng, thời gian – công sức – tình cảm bỏ … là  thể so sánh.
Chỉ  Diệp Thi mới xứng đáng để Thương Úc dành trọn vẹn sự kiên nhẫn và yêu thương.