Chương 8.
Vào ngày sinh nhật của Thương Úc, Lục Thanh Ninh tỉnh dậy  sớm. Cô mở cửa sổ để hít thở  khí, liền  thấy Thương Úc và vài  bạn đang trò chuyện trong vườn.
“A Úc,     tiệc sinh nhật của  là do Thi Thi tự tay chuẩn ? Gần đây cô  cứ dính lấy  mãi, nếu hôm nay cô  chủ động tỏ tình,   đồng ý ?”
“Còn  hỏi ? Chắc chắn là gật đầu !”
Trước sự trêu chọc của đám bạn, Thương Úc vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm quen thuộc:
“Đến lúc đó  tính.”
“Chậc,  vẻ mặt tự tin  của , chắc là sớm  Thi Thi sẽ tỏ tình hôm nay  nhỉ?”
“ mà nếu    với Thi Thi, thì Lục Thanh Ninh tính ? Hay để  cho  ,  cũng xinh xắn, để  chơi vài hôm giúp  giải quyết luôn cho tiện.”
“Anh    thì  cũng  chia phần.  thèm khát cô nhóc  từ lâu , chỉ cần cô  gọi  một tiếng ca ca  giường,  nghĩ thôi  thấy rụng rời cả xương cốt.”
Tiếng  khả ố vang lên khiến   Lục Thanh Ninh lạnh buốt.
Cô cắn chặt môi,  dám phát  một âm thanh nào, chỉ theo bản năng  về phía Thương Úc.
Anh  nhếch môi, ánh mắt  lạnh băng  chút cảm xúc:
“Đã theo  nhiều năm như , mà vẫn  hiểu quy tắc ? Đồ   chấm, cho dù  cần nữa,  khác cũng   động . Sau   sẽ sắp xếp cho cô  một công việc nhàn rỗi ở bộ phận trợ lý. Ai dám động đến, cứ thử xem.”
Thấy sắc mặt    , mấy  bạn lập tức hiểu chuyện,   hòa giải:
“Đùa thôi mà. Dù gì Lục Thanh Ninh cũng ở bên  suốt bốn năm, còn yêu  đến , cho dù chỉ là một bông hoa trang trí trong văn phòng, chắc cô  cũng cam tâm tình nguyện.”
“ nếu    với Thi Thi, lỡ cô    mắt Lục Thanh Ninh, bắt  đuổi Lục Thanh Ninh  thì ? Dù gì cũng nuôi bốn năm ,  thật sự nỡ lòng?”
Thương Úc nhấp một ngụm cà phê, giọng  trở  vẻ lạnh nhạt thường ngày:
“Nuôi cô  cũng chỉ là để g.i.ế.c thời gian. Có gì mà  nỡ?”
Nghe  câu  dửng dưng đến , Lục Thanh Ninh chẳng còn thấy đau lòng nữa.
Cô rửa mặt  đồ,  định xuống nhà lấy nước thì bất ngờ chạm mặt Diệp Thi.
Hai  ánh mắt giao , trong mắt Diệp Thi lóe lên tia khó chịu.
“Cô  cầm tiền của  , rốt cuộc còn định bám  đến bao giờ?  hết kiên nhẫn  đấy!”
Lục Thanh Ninh mở điện thoại , thấy thông báo tập trung từ giáo sư hướng dẫn. Cô bình tĩnh đáp:
“Yên tâm,  hôm nay,  sẽ biến mất  , tuyệt đối  bao giờ xuất hiện  mặt cô nữa.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Không bao giờ xuất hiện nữa là ?”
Giọng  quen thuộc đột ngột vang lên, hai  đồng thời  , là Thương Úc đang  ở cửa.
Tim Diệp Thi khẽ chấn động, lập tức bước đến  giả lả đổi chủ đề:
“Không  gì , bọn em chỉ  chuyện linh tinh thôi. Từ đây đến biệt thự tổ chức tiệc cũng  xa,  nên xuất phát  chứ?”
Thương Úc liếc đồng hồ, gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nui-thi-xa-duong-thi-rong/7.html.]
“Ừ, nên  thôi.”
Nói ,  cầm lấy chìa khóa xe, Diệp Thi cũng  giày cao gót bước theo. Chỉ  Lục Thanh Ninh là  yên  động đậy.
Thấy cô   phản ứng, Thương Úc nhíu mày nhắc nhở:
“Còn ngây  đó  gì? Không  lễ phục ?”
Họ chuẩn  đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật, nhưng Lục Thanh Ninh   hề  ý định tham dự.
“Hai  cứ  ,  cần để ý đến .”
Thái độ dửng dưng của cô khiến ánh mắt Thương Úc càng thêm tối sầm.
“Không  cùng, lát nữa lỡ  kịp tiệc   lóc gọi điện cho  thì đừng trách.”
“Không .”
Giọng cô kiên định đến mức khiến Thương Úc đột nhiên thấy bất an, cảm giác như  điều gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát của .
Thương Úc nhíu mày, còn định hỏi thêm, thì Diệp Thi  kéo tay  , nhẹ nhàng thúc giục:
“Cô    việc bận,  chúng  đừng đợi nữa. Khách mời mà  chờ đợi thì thật  . Em còn chuẩn  một bất ngờ, đang  háo hức  cho  xem đấy!”
Vài câu  đơn giản  dễ dàng chuyển hướng sự chú ý của Thương Úc. Anh  chỉ liếc  Lục Thanh Ninh thêm một ,    cùng Diệp Thi rời .
Lục Thanh Ninh lặng lẽ thu dọn hành lý,  đó   một lúc,  quanh căn biệt thự nơi cô  sống suốt năm năm qua.
Từng góc nhỏ nơi đây đều khiến cô từng ảo tưởng rằng   yêu thương.
Chiếc đàn piano Thương Úc mua riêng cho cô, cây nến thơm mùi hoa oải hương mà cô yêu thích, thậm chí là chú mèo nhỏ mà   từng để mặc cô nuôi trong phòng ngủ…
 giờ cô  hiểu, những dịu dàng  vốn  dành cho cô.
Chúng đều là vì  phụ nữ tên Diệp Thi .
Anh    trong lòng, còn cô…  đến lúc bước  cuộc sống mới của riêng .
Không lưu luyến,  do dự, cô kéo vali rời khỏi căn nhà , thẳng tiến về sân bay.
Trước khi máy bay cất cánh, tiếp viên liên tục nhắc nhở hành khách tắt nguồn điện thoại.
Ngay  khi tắt máy, Lục Thanh Ninh chợt nhớ  điều gì đó, cô hít sâu một ,  mở khung chat với Thương Úc, gửi  một tin nhắn cuối cùng.
[Thương ,   tham dự tiệc sinh nhật của  nữa. Chúc  vui vẻ]
[Cảm ơn vì  chăm sóc  suốt những năm qua.]
[ quyết định  ngoại tình , từ nay… đừng bao giờ gặp .]
Cô  nhận    gõ nhầm chữ xuất ngoại thành ngoại tình, chỉ nhẹ nhàng tắt điện thoại,  đầu   ngoài cửa sổ.
Trời hôm nay  , xanh trong,  một gợn mây.
Từ nay về ,  còn  nữa, mỗi ngày của cô… cũng sẽ là một ngày nắng.