17
Đứa trẻ trong bụng chẳng chịu , hành  đau đớn suốt một đêm.
Mãi đến lúc bình minh ló rạng,  mới sinh  một tiểu nữ nhi.
Ta chẳng còn sức để ngắm, liền   mê man.
Tỉnh  thì thấy Mộc Đại Bảo  ngay ngắn bên giường, trong lòng ôm con.
Thấy  mở mắt,  khẽ đặt con bên cạnh, dìu   dậy, cho  uống một bát cháo trắng.
Đặt bát xuống,    bên, chẳng  một lời, cũng chẳng bế con.
Chỉ hết  ,   con, vẻ mặt lúng túng  từng thấy.
“Này... ai sẽ giải thích ?” – hồi lâu  mới mở miệng.
“Đứa nhỏ ... là  phát hiện  mang thai đúng ngày  đại hôn.
Còn hưu thư... cũng là hôm   lừa  ký xuống.”
Ta  thể   sinh tử, song con trẻ thì  thể.
Những gì   , bất quá chỉ là hai điều .
Lâu thật lâu,  mới cất tiếng:
“Nguyệt Nương... từ nay về , chẳng còn Mộc Tu nào nữa, chỉ còn Mộc Đại Bảo.”
Chàng kể cho   một câu chuyện, thật dài:
Có một cô nhi, bốn tuổi ăn nhờ bữa cơm thiên hạ, sáu tuổi  học trộm cắp.
Năm chín tuổi,  lấy trộm ngọc bội của Thái tử,  Thái tử bắt .
Thái tử hỏi: “Ngươi   một đời  còn  ăn trộm ?”
Cô nhi gật đầu, từ đó   ám vệ, lập thệ trung thành trọn kiếp.
Về , hậu cung tranh đấu, tiền triều kết đảng, địa vị Thái tử lung lay.
Thái tử cần thêm thế lực, liền cho cô nhi rời kinh, dự khoa cử, bước  quan trường.
Mọi sự đều thuận lợi,  đỗ Thám hoa lang.
  chẳng buông bỏ  nữ tử gặp nơi hoàng hôn hôm  –   thê tử,  đầu tiên cho  cảm giác gia đình.
Hắn ích kỷ mang nàng  hoàng thành, ngỡ rằng   thể bảo hộ nàng trong cơn sóng gió.
Song vận cục vốn chẳng thể theo ý .
Thái tử buộc  kết thông gia cùng Thừa tướng, lấy tiểu nữ của họ  thê tử để tỏ thành ý.
Mà tiểu thư  – chính là Kiều cô nương –   lòng với .
Hắn  chịu.
Hắn , kết tóc phu thê, đời  chỉ  một.
Thái tử hứa,  khi đăng cơ, sẽ cho  tự do.
Việc Mộc phủ  tịch biên,   giam ngục, đều   trong mưu tính.
Chỉ là... đến khi  tin nàng  cùng  hòa ly,  mới cảm thấy,  thứ đều mất hết ý nghĩa.
Hắn tựa hồ   nàng đau lòng đến tận cùng.
Cũng may, nàng chẳng  gì cả – chẳng  quá khứ , chẳng  sự nhơ nhuốc nơi gốc gác của .
Ra khỏi ngục,  từng  ngoài cửa phòng, ngoài cửa tiệm, canh giữ nhiều ngày, mà chẳng dám bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoc-lang-chay-sau/chuong-7.html.]
Giống như suốt ba tháng  đó, mỗi khi rảnh rỗi,  vẫn lặng lẽ tìm đến nơi , chỉ để  nàng từ xa.
Câu chuyện  dứt, ngoài cửa  vang tiếng vó ngựa dồn dập.
“Thánh thượng đăng cơ, đại xá thiên hạ, thánh thượng...” – là quan binh khắp thành loan báo tin mừng.
18
Ta gật gù, ôm lấy hài nhi trêu đùa.
Mộc Đại Bảo từ trong hồi ức trở về, ánh mắt dường như chờ mong    phản ứng gì khác, tựa hồ   nên bình thản như thế.
“Nguyệt Nương…”
“Hửm?”
“Ta…”
Ta nhăn mày,  chút  kiên nhẫn cắt lời :
“Ta cái gì mà ! Mau  nấu cơm ! Giờ cơm  đến nơi , chẳng lẽ   thấy?”
Trong khoảnh khắc, mắt Mộc Đại Bảo bừng sáng, ôm chầm lấy  hôn lấy hôn để, miệng lẩm bẩm:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Ta còn tưởng nàng  cần  nữa… Nguyệt Nương,  còn tưởng nàng bỏ  …”
Vừa ,   rơi lệ, giọt lệ treo mãi  gương mặt gầy gò mà chẳng chịu rơi xuống.
Ta vươn tay chọc  eo :
“Mau  nấu cơm!”
Mộc Đại Bảo né tránh, bật , do dự một chút, cúi đầu khẽ hôn lên má con gái,  ngây ngô mà chạy   bếp.
Ta cúi đầu, khẽ nhoẻn , đưa tay lau  vệt lệ còn đọng  gương mặt nhỏ bé của nữ nhi.
Về ,  cùng Mộc Đại Bảo trở  huyện Nguyên Bảo.
Hắn  học đường trong huyện,  một thầy đồ dạy chữ.
Còn , khi rảnh thì trồng rau,   trồng thì tiêu bạc của .
Thỉnh thoảng,  cầm bút  mấy dòng chữ:
Mộc Đại Bảo, Nguyệt Nương.
<Hoàn>
------------------------
Giới thiệu truyện: Nguyện Làm Cành Phong Đỏ Rực Rỡ Nhất
Ta đem gã mù tuấn tú cứu về nhà, nào ngờ   trói buộc , nghiền son giã phấn.
Hắn khàn giọng, ghé sát tai  cọ sát, :
“Đêm đêm  đều cởi cho nàng xem, tiểu nương, đừng đuổi  .”
Sương nặng khiến hoa gầy, mồ hôi thấm áo mỏng.
Má  như phủ lớp phấn hồng, hết   đến  khác   đẩy đến tận chốn phong cuồng.
Song, ngay  ngày thành ,   trốn hôn.
Hắn mắt đỏ ngầu, g.i.ế.c thẳng đến cửa, dùng xích vàng khóa chặt   giường:
“Trong lòng tiểu nương   kẻ khác,   là gì đây!”
Ta khẽ rên rỉ:
“Trong lòng , các ngươi đều cùng cùng… ưm… đừng… ngươi tính là lớn nhất…”