Dương Hoa Phương và  Văn vốn là  của Chu Hàn, do thường xuyên  cử   việc cho Lục Nghiễn nên    điều hẳn sang cho  , lương do   chi trả.
Hai  họ  thấy  việc cho Lục Nghiễn chỉ cần thi hành mệnh lệnh chứ  cần động não, tỷ lệ thành công  cực cao,  nhàn  hiệu quả.
Mỗi khi  về bên cạnh Chu Hàn  cảm nhận rõ thế nào là "tướng vô năng, ba quân khổ lụy".
Vì  họ đều  vui lòng nhận việc của Lục Nghiễn.
"Thiệp mời cưới đó hai  tìm ở  ?" Vương Xuân Hoa tò mò hỏi.
"Là  Văn lái xe suốt ngày đêm về tận làng của cô hỏi từng nhà đấy."
Vương Xuân Hoa cảm động : "Đã bao nhiêu năm  mà còn tìm , thật  dễ dàng."
"Một tấm  mời trả năm mươi tệ đấy, khó mấy cũng  cố tìm cho bằng , ai tìm   thì tiền về  đó."
Vương Xuân Hoa  ngượng nghịu: "Thì  là , đồng chí Lục Nghiễn vì việc  tốn  ít tiền nhỉ?"
Cô  áy náy, dù    mục đích khác nhưng cũng  bỏ   ít thành ý.
Dương Hoa Phương định  việc tốn tiền   cần Lục Nghiễn  chi,  là Chu Hàn bỏ tiền , nhưng  cần giải thích với Vương Xuân Hoa, chỉ  : "Lục Nghiễn cũng  thiếu mấy đồng tiền đó ."
Vương Xuân Hoa dừng chân  một quán ăn  phố: "    thành phố các cô thích ăn gì, quán   ?"
Đến kinh đô bao nhiêu năm,  qua quán  với con trai   bao nhiêu  nhưng  từng nghĩ sẽ  ăn một bữa.
Dương Hoa Phương gật đầu: "Được!"
Bốn  cùng  quán,  quanh chiếc bàn vuông.
Vương Xuân Hoa  quanh mà   gọi món thế nào. Dương Hoa Phương  gọi: "Nhân viên, gọi món!"
Giờ  qua bữa tối nên khách thưa thớt, nhân viên nhanh chóng mang thực đơn tới.
Dương Hoa Phương mở thực đơn đặt  mặt Vương Xuân Hoa: "Xem thích ăn gì thì gọi nhé!"
Vương Xuân Hoa ngoài nhận   giá tiền thì    tên món nào.
Cô đẩy thực đơn về phía con trai lớn: "Con xem gọi món gì hợp lý."
Vương Thao học hết lớp ba,   hết tên món nhưng  giá  do dự.
Dương Hoa Phương cầm thực đơn lên, gọi liền bốn món, ba món mặn một canh,  cả cá lẫn thịt.
Vương Thao  tên các món  gọi, lòng đánh trống liên hồi, bữa  ăn xong chắc tốn hết lương tháng của  .
 nghĩ cô   giúp   đại sự,  chỉ mấp máy môi mà   gì.
Khi đồ ăn dọn lên, Vương Hà mắt sáng rực.
Vương Thao cũng nuốt nước miếng ừng ực. Vương Xuân Hoa  bàn đầy thức ăn, nhớ  cảnh ngày Tết ở quê. Thành thực mà , những năm nay ở ngoài khổ quá, cô thấy nhớ nhà.
Biết bữa  tốn kém nhưng giải quyết  việc lớn, lòng cô thấy khoan khoái.
Một bữa ăn xong, dường như xua tan hết căng thẳng, phẫn nộ, mệt mỏi cả ngày, khiến   thư thái.
Vương Xuân Hoa  quầy tính tiền thì  chủ quán bảo    trả .
"Trả lúc nào ?"
Ông chủ chỉ Dương Hoa Phương: "Cô   vệ sinh về là trả tiền luôn."
Vương Xuân Hoa   bàn: "Sao  thế, đáng lẽ  mời mới ."
Dương Hoa Phương : "Chúng  cũng là nhận tiền  việc, việc  thuận lợi  thành,  cũng  thưởng kha khá, cũng nhờ cô phối hợp ."
Vương Xuân Hoa vẫn áy náy: "Làm gì  chuyện như ."
"Không , nếu   việc gì khác  về báo cáo công việc đây." Dương Hoa Phương  lên định .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-156.html.]
"Chiếu lót giày cô  cần ?" Cô   gì khác đáng giá để tặng.
"Không cần , nếu thực lòng  cảm ơn thì hãy tiếp tục phối hợp  với  ."
Chữ " " Vương Xuân Hoa hiểu ngay: "Vâng!"
Dương Hoa Phương  bóng gió  mặt  , Vương Xuân Hoa  hiểu ý.
Lúc  Lục Nghiễn và Thẩm Thanh Nghi đang  xem tivi. Thẩm Thanh Nghi xem tin tức mà giận đến đau cả lồng ngực,   đời   kẻ vô liêm sỉ như .
Khi thấy tên  cuối cùng    lên án,  nhà họ Lý ruồng bỏ cảnh cáo, tâm trạng cô  trở nên vui vẻ.
Nhìn phóng viên chất vấn Lý Vượng, cô cũng  chút lo lắng,  sang hỏi Lục Nghiễn: "Anh  Lý Vượng  thể nhờ quan hệ dàn xếp chuyện  ?"
Vẻ mặt lạnh lùng của Lục Nghiễn thoáng nở nụ : "Không thể ."
Thẩm Thanh Nghi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì  quá!"
Xem xong bản tin, cô liếc  đồng hồ: "Mười rưỡi , nhiều  ngủ , bản tin tối muộn thật."
Lục Nghiễn : "Trên bảng chương trình  ghi giờ chiếu , mai từ mười rưỡi đến mười một giờ trưa."
Anh  đặc biệt dặn  chọn khung giờ  phát .
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thẩm Thanh Nghi chợt nhớ , nếu Lục Nghiễn thực sự dụng tâm  việc gì thì ắt  nắm chắc phần thắng.
Cô chân thành : "Cảm ơn !"
"Cảm ơn thế nào?" Lục Nghiễn đột nhiên  sang  cô.
Thẩm Thanh Nghi chỉ  cho , nào ngờ ánh mắt  nghiêm túc khiến cô lúng túng   trả lời .
Thấy cô  đáp, Lục Nghiễn bật  khẽ: "Quả nhiên chỉ là  cho vui."
"Không...  ! Em thực lòng mà." Thẩm Thanh Nghi bối rối.
Lục Nghiễn  : "Đã   thành ý thì   đừng  nữa."
Giọng điệu đó khiến Thẩm Thanh Nghi khó chịu: "Vậy thế nào mới gọi là  thành ý?"
Ánh mắt đen láy của Lục Nghiễn lấp lánh: "Để  nghĩ   bảo em."
"Được!" Thẩm Thanh Nghi  giờ  muộn: "Em về phòng nghỉ đây,  cũng nghỉ sớm ."
"Ừm." Lục Nghiễn khẽ đáp.
Thẩm Thanh Nghi ngủ mơ màng thì buồn tiểu tỉnh dậy,  bước  phòng khách  giật , định thần mới hỏi:
"Lục Nghiễn,   còn xem tivi, nửa đêm còn  tin tức trực tiếp ?"
Lục Nghiễn  tiếng vội tắt tivi,    đáp: "Ừm, nhưng  xem xong ,   ngủ đây."
Thẩm Thanh Nghi liếc đồng hồ - mười hai giờ rưỡi , giờ  còn chương trình gì nữa?
Hầu hết kênh dừng phát lúc mười hai giờ, chỉ lác đác vài kênh chiếu  chiếu  mấy bộ phim tình cảm Hồng Kông cũ rích.
Lục Nghiễn  xem cái đó? Bình thường  chỉ xem tin tức, thỉnh thoảng xem phim lịch sử.
Thẩm Thanh Nghi thấy thật vô lý,  nghĩ thêm nữa,  vệ sinh xong về phòng ngủ tiếp.
Trưa hôm  đúng mười giờ rưỡi, Thẩm Thanh Nghi bật tivi xem  bản tin hôm qua.
 lúc Lục Thải Tình về, thấy Thẩm Thanh Nghi đang xem tivi  sofa, liền kể với vẻ mặt phẫn nộ:
"Chị hai  ? Người phụ nữ bán đệm giày hôm  hoá   phận bi thảm thế. Cả chợ sáng nay đều bàn tán chuyện , tên Trần Thế Mỹ đáng c.h.ế.t  may mà  báo ứng,   sáng sớm    vợ tống  đồn ."
Thẩm Thanh Nghi vội  đầu: "Nhanh thế?"
"Đương nhiên , loại    tống  đồn thì để nuôi đến Tết ?"