Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-08-01 03:28:41
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

An An mặt ba , một cảm giác thất bại sâu sắc, uể oải đáp:

“Con …”

Nói xong liền chạy tới cạnh Thẩm Thanh Nghi, vẫn cố chấp nắm tay kéo cô giữa.

Thẩm Thanh Nghi ngờ cuối cùng vẫn thành giữa, trông ngốc thật đấy – nhưng cô định vì chuyện mà so đo với một đứa trẻ như Lục Nghiễn gì.

Tuy , chuyện vẫn nên rõ một chút:

“An An, dì kể cho con một câu chuyện nhé.”

An An đột nhiên bật :

“Có là ‘Sói đến ?”

Thẩm Thanh Nghi: !!!

Cô hít sâu một :

“Con từng ?”

“Con còn thuộc lòng nữa kìa.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thẩm Thanh Nghi: !!!

“Xem lớn trong nhà con cũng dạy dỗ con nghiêm túc đấy.” – cô .

An An tít mắt:

“Mẹ con kể cho con ba liền.”

Nhắc tới của An An, Thẩm Thanh Nghi đột nhiên khựng – giữa cô và Lục Nghiễn thế , nhất… chính là của đứa nhỏ .

“Lục Nghiễn!”

“Ừ?” – Lục Nghiễn trả lời.

Thẩm Thanh Nghi gọi xong liếc An An bên cạnh, những lời đến miệng nuốt – nhất thời thốt nổi.

Ba cứ thế mà tiếp.

Thỉnh thoảng liếc họ.

Bởi bất kỳ ai cũng sẽ thấy một “gia đình ba ” – hai lớn một nhỏ nét giống , ưa , hai lớn dắt tay một phụ nữ bịt mắt ở giữa.

Người đàn ông thì bước chậm để thuận theo nhịp chân phụ nữ, thỉnh thoảng cúi đầu cô, trong mắt là dịu dàng. Lúc thì giúp cô vén mái tóc gió thổi rối, động tác mật.

Đứa nhỏ thì líu lo chuyện, thỉnh thoảng ngẩng lên phụ nữ rạng rỡ.

Ánh nắng đầu đông phủ lên gương mặt cô gái một lớp vàng nhạt ấm áp, dù thấy đôi mắt chiếc khăn che, nhưng cũng thể cảm nhận nụ trong ánh mắt .

An An đang kể cho Thẩm Thanh Nghi truyện Sói đến .

Kể xong, Thẩm Thanh Nghi tròn xoe mắt kinh ngạc:

“Thật ngờ con giỏi luôn, sai một chữ! con hiểu ý nghĩa bên trong câu chuyện mới là quan trọng.”

Cô đột nhiên cảm thấy An An thông minh, chắc là dạng hiểu một mười.

An An :

“Con mà, ý là dối nhiều quá thì sẽ ai tin nữa, đúng ?”

“Con hiểu rõ , thế mà nãy còn…” – Thẩm Thanh Nghi thở dài.

Trẻ con thông minh thật khó dạy – may mà con cô, nếu chắc cô tức c.h.ế.t mất.

“Con mới dối ba đầu thôi.” – Nói xong, An An còn thần bí nghiêng đầu thì thầm với Thẩm Thanh Nghi:

“Dì ơi, con cho dì một bí mật.”

Thẩm Thanh Nghi theo phản xạ nghiêng xuống, đưa tai gần:

“Bí mật gì ?”

“Không tin tưởng vì dối – mấy , mà là vì tùy . Có một cũng ai tin, mười vẫn tin như thường.”

Thẩm Thanh Nghi ngơ – đứa nhỏ … cũng hết cứu nổi .

An An thấy sắc mặt lập tức đổi, liền hối hận vì câu đó, vội vàng giải thích:

“Ái chà, con đời sẽ chuyện , sẽ giống ba – dùng thông minh đúng chỗ, dùng đúng lúc thôi!”

Thẩm Thanh Nghi thật phản bác – ba của con hả, ngoài mặt thì trông đạo mạo thế thôi, chứ lưng thì cũng đạo đức gì cho cam…

Lục Nghiễn dù thông minh cũng đoán trong lòng vợ đang nghĩ về thế nào, An An, hài lòng khích lệ:

 “Điện lực quốc gia, vũ khí, hàng , thông tin, giao thông – tất cả đều cần nhân tài. Sau con đem sự thông minh của dùng mấy lĩnh vực đó là .”

An An đến đây, mắt sáng rực lên:

“Vậy ba ơi, trong khu quân sự vũ khí nào cho khách tới tham quan ?”

“Cái đó xin phép mới , ba ở đây cũng quyền gì. ba thể giúp con thu thập sách vở, hình ảnh, tư liệu liên quan.”

“Yeah! Tuyệt vời!”

Thẩm Thanh Nghi cuộc trò chuyện hòa hợp giữa hai cha con, cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào – hai cha con hình như cũng kiểu phẩm chất tệ bạc như cô tưởng.

 Thậm chí, cô còn … ngưỡng mộ họ nữa.

Lục Nghiễn nhanh tìm nơi ở. Anh buông tay Thẩm Thanh Nghi, bước lên mở khóa, đẩy cửa – là một căn hộ rộng rãi, thông suốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-264.html.]

Bên trong dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc đầy đủ, gọn gàng.

An An nắm tay Thẩm Thanh Nghi bước , cùng cô xuống ghế sofa, vươn tay ôm lấy eo cô, nghiêng ngả lòng cô.

Thẩm Thanh Nghi cảm thấy tư thế … cực kỳ quen thuộc – quen đến mức như khắc sâu tận xương tủy.

kiềm , nhẹ nhàng đưa tay xoa lên má An An.

Cậu nhóc kéo tay cô , dụi nhẹ trong lòng bàn tay, thì thầm:

 “An An lớn sẽ bảo vệ dì, đời sẽ để dì tổn thương như nữa .”

Cuối cùng cũng gặp . May mà từ tới nay, bao giờ nghi ngờ chuyện vẫn còn sống.

Thẩm Thanh Nghi đến đây, khóe mắt ươn ướt. Cô kìm , đưa tay lên lau.

An An cảm nhận bàn tay đặt lưng chợt rời , ngẩng đầu lên thì thấy đang lau mắt.

Cậu lập tức bật dậy, ghé sát mắt , khuôn mặt nhỏ xíu đầy lo lắng:

“Mắt dì đau ? Để con thổi cho dì.”

Nói nhóc ghé mặt tới gần, đúng lúc thấy miếng băng gạc ướt.

An An hoảng hốt:

“Mẹ… , dì ơi, ? Là con vui ?”

Thẩm Thanh Nghi lắc đầu:

“Không , An An ngoan.”

Cô cũng thu hồi suy nghĩ nãy lúc đường rằng “may mà nó con ”.

Lúc , Lục Nghiễn từ phòng và bếp , bước thấy An An đang hoảng hốt Thẩm Thanh Nghi.

Anh lập tức chạy tới:

“Sao , Thanh Nghi?”

Vừa thấy một góc băng gạc trắng thấm ướt, lòng như ai bóp chặt:

“Có khó chịu ? Anh đưa em khám bác sĩ.”

Thẩm Thanh Nghi giải thích:

“Không , là tại An An giỏi dỗ quá, em cảm động nên thôi.”

Lục Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, động tác dịu dàng giúp cô lau khóe mắt.

“Em ăn gì? Anh bảo mang nguyên liệu đến, nấu cho em ăn.”

Thẩm Thanh Nghi câu đó liền từ xúc động chuyển sang kinh ngạc:

“Anh nấu ăn ?”

Thực lòng mà , cô ăn cháo suốt mấy ngày nay , hôm qua mới ăn mì – nhưng nếu hỏi ăn gì, thì chẳng trả lời thế nào:

 “Chỉ cần đừng là cháo mì nữa là . bác sĩ em ăn cay, thịt dê, thịt bò hải sản cũng đều ăn.”

Lục Nghiễn gương mặt gầy rõ rệt của vợ, trong lòng là cảm xúc gì – chua xót, day dứt, thương xót đan xen.

“Vậy em chờ một chút.”

Anh phòng, gọi điện thoại.

Chẳng mấy chốc mang thực phẩm đến.

Thẩm Thanh Nghi thể cảm nhận trai” của phận hề đơn giản. 

Đối xử với cô vô cùng chu đáo. Đợi giao đồ , cô hỏi:

“Không ở đây quyền lên tiếng ?”

Lục Nghiễn mỉm dịu dàng với cô:

“Mấy yêu cầu sinh hoạt nhỏ thì vẫn sắp xếp thôi.”

Nói xong, kéo An An phòng.

“Về , hỏi gì thì con theo hướng tích cực mà trả lời, đừng buồn, bác sĩ chịu kích động – hiểu ? Đừng giống nãy, .”

An An gật đầu liên tục:

“Dạ, con .”

An An ngoài chơi với , còn Lục Nghiễn thì bếp nấu ăn.

Bên . Trần Ức Nam khám xong cho Hoa Quốc Khánh, phòng bệnh thì chỉ thấy một Trần Ức Hân đang thẫn thờ.

Anh lập tức căng thẳng hỏi:

“Nguyệt Nhi ?”

“Người nhà cô tới , đưa cô .” – Trần Ức Hân ăn xong, trai sẽ nên đợi ở đây.

“Sao nhanh ? Mắt cô vẫn lành hẳn, mà nếu về Kinh Đô, sợ rằng khó tìm bác sĩ thần kinh giỏi… Họ để lời nhắn gì ?” – Trần Ức Nam đầy lo lắng.

Vì não Thẩm Thanh Nghi vẫn còn tụ m.á.u nhẹ, cần theo dõi sát .

Trần Ức Hân thấy vẻ mặt sốt ruột của trai, nhịn bật :

 “Chưa rời khỏi khu quân đội . Mà đàn ông tới đón cô vẻ ghê gớm lắm, đến sắp xếp ở nhà 8 khu Vinh Hưng đấy.”

 

Loading...