Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-08-01 03:29:47
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Ức Nam sững trong giây lát, đó mới phản ứng , nở nụ ôn hòa:

“Anh đắn từ chỗ nào ?”

Lục Nghiễn, nổi danh nghiêm khắc và lạnh lùng, ngờ trong chuyện tình cảm yếu đuối như thế.

Chẳng ai cũng bảo khó gần ?

Mới chỉ là chút chuyện cỏn con mà nửa đêm mất ngủ tìm tính sổ.

Nếu về còn chiêu nữa thì đây? Anh liệu phát điên ?

Lục Nghiễn hít sâu một , gì. Anh dám nhắc đến chuyện Thanh Nghi gọi tên .

“Dù nữa, phạm sai lầm trong chuyện .”

Trần Ức Nam , dù đối phương chẳng hề lý do rõ ràng, nhưng cái khí chất kiêu ngạo bẩm sinh , mang theo vẻ đương nhiên như thể “ sai là điều hiển nhiên”.

Trần Ức Nam im lặng trong giây lát, đó bật khẽ:

“Dựa cho rằng là của ?”

Lục Nghiễn nghĩ chuyện nhất định sai, nếu khổ sở đến mức yên, cả đêm ngủ nổi.

tuyệt đối thể là của Thanh Nghi, thế nên sai chỉ thể là bác sĩ Trần.

“Anh cho khác tín hiệu sai, sai.”

Trần Ức Nam suy nghĩ:

“Người mà là ‘ khác’, ý là... Nguyệt Nhi ?”

Lục Nghiễn đáp.

Trần Ức Nam khẽ :

“Nếu là cô , thì cũng gọi một tiếng trai nhé.”

Lục Nghiễn trừng lớn mắt:

“Ý là gì?”

“Ý rõ ràng, thử hẹn hò với Nguyệt Nhi.” Trần Ức Nam ngáp một cái.

Sắc mặt Lục Nghiễn lập tức sầm :

đồng ý.”

Trần Ức Nam đút tay túi quần, thản nhiên :

“Tại chứ? Trong kịch cổ chẳng vẫn thường chuyện ‘ân cứu mạng, lấy báo đáp’ ?”

“Cô nợ , sẽ trả .”

Trần Ức Nam bật :

“Anh , hề hỏi ý Nguyệt Nhi, tự ý quyết định . Bây giờ là xã hội hiện đại, hôn nhân tự do lựa chọn. Hơn nữa, nếu cô thật sự ở bên , bao luôn gói khám sức khỏe cho cả nhà các .”

Thấy Lục Nghiễn đáp, Trần Ức Nam đỏ lên, giống như sắp bùng nổ đến nơi, bèn tiếp tục thừa thắng xông lên:

 “Làm phiền giúp một việc nhé, sẽ thể hiện thật .”

“Việc đó giúp .” Lục Nghiễn xong liền lưng bỏ , thèm ngoái .

Trần Ức Nam bóng lưng chạy trối chết, nhịn bật – thật sự là Lục Nghiễn ?

đến sáng sớm hôm , khi xuất hiện trong văn phòng của Tham mưu trưởng Trần, Trần Ức Nam thể chắc chắn – đúng là Lục Nghiễn .

Trước mặt là một bộ bản vẽ kỹ thuật gồm ba góc : chính diện, trái và từ xuống. 

Một tay cầm bút, tay cầm thước, đánh dấu, giảng giải, vô cùng cẩn thận, nghiêm túc và chuyên nghiệp.

“Phải kiểm soát độ ẩm và nhiệt độ bên trong, tránh hình thành nước ngưng lạnh trong khoang. Ngoài cần đổi vật liệu. May là loại vật liệu từng thầy nhắc đến nên thử nghiệm thử nghiệm nhiều . Báo cáo thí nghiệm nộp cho Viện trưởng Vương để phê duyệt, thể giục thêm. Phê duyệt xong là thể sản xuất .”

“Muốn lắp ráp thì ít nhất đợi một tuần.”

Lục Nghiễn cúi đầu kiểm tra từng chi tiết bản vẽ, hàng mi dài khẽ rủ xuống, ánh mắt chăm chú.

Thật loại vật liệu chính là một trong những đề tài nghiên cứu quan trọng ghi trong cuốn sổ tay của Giáo sư Thẩm.

Sau khi lấy cuốn sổ đó, bắt đầu thử nghiệm nhiều , dù lúc rõ nó sẽ dùng cho loại vũ khí nào, nhưng chắc chắn nó sẽ ích.

Tham mưu trưởng Vương xong thì vô cùng kinh ngạc:

“Một thử nghiệm quan trọng như mà còn giục phê duyệt ?”

Lục Nghiễn nhẹ:

“Thật cũng mới hôm nay, vật liệu sẽ dùng cho tàu chiến. Còn thầy thì càng . chuẩn sớm như là để phòng bất trắc.”

Thứ mà giáo sư đánh đổi cả tính mạng mới giữ , chắc chắn tầm thường. Có thể tìm công dụng thực tế cho nó, cũng xem như phụ lòng thầy.

Tham mưu trưởng Vương xong cảm động đến rơi nước mắt:

“Tốt quá ... Vậy, trong lĩnh vực vũ khí, thầy còn truyền cho điều gì nữa ?”

“Có, nhưng về vật liệu mà là vũ khí nổ loại s.ú.n.g cối. Tuy nhiên loại phòng thí nghiệm chuyên dụng thì khó mà .”

Vụ nổ ở nước ngoài đây, chính là do loại vũ khí gây .

Tham điều chỉnh chỉ nhỏ, nhưng ngờ tạo hiệu quả lớn đến — về còn loại uy lực mạnh hơn nữa.

Tham mưu trưởng Vương như vớ bảo vật, vội :

 “Lục Nghiễn, điều sang đây công tác một thời gian , sẽ xin tăng gấp đôi phụ cấp cho .”

Trần Ức Nam mấy định mở miệng nhưng gần như chẳng chen nổi .

Lục Nghiễn liếc Trần Ức Nam:

“Món nợ ân tình , xem như trả xong chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-267.html.]

Lúc câu đó, khóe môi khẽ cong, nụ nhã nhặn lễ độ, qua thì vô cùng lịch thiệp, nhưng ẩn dáng vẻ là sự tự tin và kiêu ngạo toát từ xương tủy, căn bản đang hỏi, mà là đang khẳng định — trả.

So với đàn ông tối qua giận đến bỏ chạy thì đúng là như hai khác .

Trần Ức Nam , gì.

Tham mưu trưởng Vương gật đầu liên tục:

“Tính , đương nhiên tính .”

Sau đó ông sang Trần Ức Nam, :

 “Ức Nam , dạo gần đây chuyện khiến bác và bác Hoa của cháu đau đầu đến mất ăn mất ngủ, tối qua cả hai bác còn chợp mắt nổi, sáng sớm sáng trời tính đến tìm thư ký Lý, đường thì gặp Lục Nghiễn…”

“Cháu xem, duyên phận ? Cho nên—”

Cho nên, ông mang món nợ nhân tình của Trần Ức Nam đổi, Lục Nghiễn lập tức đồng ý.

Trần Ức Nam :

 “Chỉ cần giúp thì cứ dùng.”

Lục Nghiễn nhẹ nhàng cong môi:

“Nhất định là giúp .”

Tham mưu trưởng Vương vốn tinh ý, liếc mắt ngửi mùi thuốc s.ú.n.g nhè nhẹ giữa hai đàn ông — mùi ... thật đúng khẩu vị ông.

Hôm lúc tìm Lục Nghiễn, thái độ dễ chịu , nửa tiếng hé môi lấy một câu, ngoài chuyện thí nghiệm và giải quyết vấn đề thì thèm lời dư thừa nào.

Còn hôm nay? Nhiệt tình thấy rõ. Nguyên lý nào cũng kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ, nãy còn chủ động hỏi tình hình đối đầu ở vùng biển quốc tế.

Tuy xảy chuyện gì, nhưng ông thích cái kiểu cứng đầu khí phách của trẻ tuổi như thế .

Lục Nghiễn xong, cúi xuống xem đồng hồ đeo tay:

 “ còn việc, xin phép . Ăn sáng xong xử lý việc nhà là sẽ . sẽ đích đến kiểm tra tàu, xem thể cải tiến thêm .”

“Được, . Cuộc sống khó khăn gì cứ gọi thẳng cho bên hậu cần, nếu hậu cần phục vụ chu đáo, cứ gọi trực tiếp cho .”

Sau khi Lục Nghiễn rời , Tham mưu trưởng Vương liền , ghé tai Trần Ức Nam nhỏ:

 “Chuyện Ức Hân dặn tối qua, kể cho Lục Nghiễn . Anh thích chơi kiểu , thì cứ chiều . Người như , đầu óc quá đặc biệt, tính tình cũng chẳng giống ai, vài cái ‘sở thích riêng’, chỉ cần trái đạo đức xã hội thì chúng đều hiểu mà.”

Xem chơi vui, thì mà thái độ hăng hái thế ?

Trần Ức Nam ngẩn , vội giải thích. Vì , chỉ cần hé lời, Lục Nghiễn sẽ lập tức đoán ngay.

Anh thản nhiên lấy dụng cụ y tế từ hộp thuốc , đo huyết áp cho Tham mưu trưởng Vương:

“Đo xong thì ăn sáng .”

Tham mưu trưởng Vương xắn tay áo:

 “Đừng kể với bác Hoa của cháu nhé. Hôm qua ông mới mắng Viện trưởng Vương nhiều chuyện, dặn bên tuyệt đối đừng mắc cái ‘bệnh mềm yếu’ của đám ở thủ đô.”

“Vậy mà bây giờ bác đang dính bệnh đấy ?”

Tham mưu trưởng Vương bật :

 “Lục Nghiễn là kiểu mềm ăn, cứng cũng chịu, chỉ còn cách chiều theo thôi. Để thử sẽ .”

Mềm ăn, cứng cũng chẳng lời?

Trần Ức Nam bất giác nhớ cảnh cổng nhà lúc nửa đêm, nghẹn một bụng tức mà chẳng thốt câu nào, thấy thế cũng buồn .

“Cười gì thế?” Tham mưu trưởng hỏi.

“Thật , cực kỳ lời vợ. cái kiểu gì thì tả … Nói nhỉ, giống như kiểu một vật khắc một vật .”

Lục Nghiễn đang xổm giữa sảnh giặt đồ, thấy Thẩm Thanh Nghi chuẩn ngoài, liền hỏi:

“Em định ?”

“Đến chỗ bác sĩ Trần.”

Tay đang vò chiếc quần lót của Thẩm Thanh Nghi, mặt lập tức sầm xuống:

 “Bây giờ tới giờ băng, . Chờ xong việc sẽ gọi tới cho.”

Thẩm Thanh Nghi khẩu khí cũng hôm qua chắc chọc giận nhẹ, trong lòng thầm , mặt ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh:

 “Anh bác sĩ Trần là cấp bậc gì mà dám sai tới sai lui như thế?

Anh từng tu nghiệp ở nước ngoài, là bác sĩ nội thần kinh, là bác sĩ ngoại thần kinh, đến cả phẫu thuật mắt cũng . Là một trong những thiên tài y học trẻ tuổi nhất ở thủ đô.”

Lục Nghiễn hít sâu, tiếp tục vò quần lót của cô:

“Thì ?”

Anh cả tá cách bắt đến tận nhà phục vụ, chẳng qua là cách gì với vợ thôi.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Từ hôm qua Thẩm Thanh Nghi nhận tính cách chồng thì hiền lành ôn hòa, nhưng tức đến c.h.ế.t cũng nạt nộ quát tháo cô.

Cô bướng bỉnh :

 “Thì cả. em cứ đấy, định cản ?”

, Lục Nghiễn tính như vẻ bề ngoài. Cơn giận của , đều dành cho khác cả.

“Em . giờ đang bận giặt đồ lót cho em, rảnh dắt em .”

 Đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của .

“Được thôi.” Thẩm Thanh Nghi đáp một câu nhẹ tênh, gọi to:

 “An An, với dì một chuyến đến phòng bệnh nhé!”

Đứa con trai ngoan ngoãn của cô còn dạy dỗ xong .

 

Loading...