310
Ngày hôm , khi trời sáng rõ, mặt Lục Kiệt  tê cóng vì lạnh.
 Ngồi suốt đêm, chân gần như   lên nổi. Thấy các cửa hàng xung quanh dần mở cửa,  vội vàng bước  một tiệm mì.  
Hắn gọi một tô mì thịt băm lớn, ăn ngấu nghiến. Chỉ khi no bụng, tâm trí Lục Kiệt mới tỉnh táo trở .  
Lục Nghiễn trêu ngươi  như , chứng tỏ vẫn  bỏ qua quá khứ. Nếu để bố  lên đây, liệu  còn giăng bẫy gì nữa?  
Chưa hiểu rõ ý đồ của Lục Nghiễn, Lục Kiệt quyết định trì hoãn việc đón bố . Hắn tìm đến bốt điện thoại, gọi về cửa hàng hợp tác xã trong làng.  
Nhân viên cửa hàng  tìm , mới  họ  lên đường.  
Lục Kiệt đặt ống  xuống, thở dài não nề. Đều tại  quá chủ quan.  
Trên tàu hỏa,
Hai cha con mua cho Tiền Quế Phân một vé giường ,  canh chừng bên cạnh.  
Lục Phàm  cảnh vật trôi qua cửa sổ, lòng phơi phới: 
"Mẹ, con chán cái làng  lắm . Lần  nhất định  bắt  hai cho  ở . Thải Tình  sống sung sướng ở đó lâu thế,    ?"
Tiền Quế Phân  yếu ớt  giường: Xem  cả của mày  bản lĩnh  ." 
Lục Phàm thở dài: "Ước gì  cả  ăn  trò." 
Lục Thiết Sinh liếc  đứa con trai út bất tài: 
"Mày lên đó đừng  huyên thuyên như  nữa. Bị đánh bao   còn  chừa? Mọi việc  bàn với  cả,  lời nó chỉ đạo."
Ông   coi trọng  con trai  giáo viên .
 Dù chỉ  nghiệp cấp ba nhưng dạy giỏi hơn cả mấy đứa sư phạm thành phố về. Lại khéo giao thiệp,  cả làng nể trọng.  
Lục Phàm bực bội: "Biết !    ốm lâu một chút đấy."
Tiền Quế Phân trừng mắt: "Mày   c.h.ế.t sớm ?"
"Không ! Nếu ba ngày là khỏi, Lục Nghiễn lấy cớ gì cho tiền? Lại còn trách  cả phóng đại bệnh tình, tốn công vô ích."
Lục Thiết Sinh quát: "Mày im miệng ! Anh cả mày  chủ ý riêng."
"Chủ ý gì? Đến giờ vẫn  xin nổi cho con việc  tử tế. Mấy nhà gả con gái còn là nhờ danh Lục Nghiễn. Mỗi  gây chuyện, chỉ  lôi con  xin . Hồi ở viện nghiên cứu, nhắc tên  , ai chẳng nể mặt?"
Tiền Quế Phân tức giận, ném túi vải  Lục Phàm: "Đồ vô dụng! Anh cả  thế nào cũng là  ruột mày!"
Lục Phàm phản pháo: "Thế thằng Lục Nghiễn    ?"  
Lục Thiết Sinh và vợ  , ông  lên tiếng: "Nó là con đẻ, nhưng tính tình lạnh lùng khó chơi,  xứng  con nhà ."  
Lục Phàm gật đầu: " là đáng đánh! Nếu con đánh  nó,  dạy cho nó bài học .  nó  ích thật -  việc giỏi, bản lĩnh, lương cao."  
"Câm miệng! Đồ ngu si! Nếu mày  một nửa chín chắn như  cả, bố  đỡ khổ. Lên Kinh Đô   lời  cả. Phải để  cả mày mua  nhà, cả nhà mới bám rễ . Mày cũng  canh chừng con Thải Tình, hôm qua  cả gọi về bảo nó dành dụm  kha khá tiền."  
Lục Phàm bất đắc dĩ: "Biết ! Con bé đó dễ bắt nạt hơn Lục Nghiễn nhiều."  
Trong khi đó tại nhà họ Lục Nghiễn,  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-310.html.]
Lục Thải Tình đang ngắm nghía chiếc túi vải Thẩm Thanh Nghi tặng.  
Thẩm Thanh Nghi cầm túi khác lên: "Em    cùng chị đến nhà Hựu Thanh ?"  
Lục Thải Tình cất túi : "Được ạ!"  
Hai  chuẩn  xong, Thẩm Thanh Nghi chợt nhớ đến mấy quả lê: "Em  cất mấy quả lê  tủ ?"  
Lục Thải Tình vỗ trán: "Em để trong rổ ở bếp."  
Cô chạy  bếp mang : "Chị  ăn lê ?"  
Thẩm Thanh Nghi : "Mang sang biếu Hựu Thanh chút."  
Cô luôn  chia sẻ đồ ngon với bạn .  
 lúc đó, một giọng  vang lên: "Người  đính hôn mà tặng lê,   điềm gở ?"  
Thẩm Thanh Nghi  , thấy Hạ Hi Nghênh - mái tóc xoăn sóng lớn,  giày cao gót, đôi mắt cong cong đầy tinh nghịch.  
"Chị Hi Nghênh" - Cô reo lên vui mừng.  
Hi Nghênh bước tới ôm chặt lấy Thẩm Thanh Nghi: "Con bé  to gan thật! Nếu   Hựu Thanh nhờ Chu Khánh báo tin, bọn chị sắp lật tung Kinh Đô tìm em !"  
Thằng em ngốc của cô   khi xác nhận tin tức  báo,  mất ngủ cả tuần.  
Thẩm Thanh Nghi áy náy: "Em xin , để   lo lắng."  
Hạ Hi Nghênh xoa đầu cô: "Không , em bình an là  ."  
Ánh mắt cô dừng   rổ lê: "Rổ lê  tặng A Tịch thì hợp."  
Thẩm Thanh Nghi đồng ý ngay: "Được, A Tịch thích hoa quả. Lê Thu Nguyệt em mang từ Tây Bắc về, ngọt mọng nước, chắc hợp khẩu vị em ”  
Hạ Hi Nghênh xách rổ lê lên: "Thôi, hai   thăm Hựu Thanh . Chị còn việc  xử lý."  
Thẩm Thanh Nghi giữ chị : "Đã đến , cùng  luôn . Em cũng định mua thêm quà."  
"Thôi, chị  kiểm tra tiến độ xưởng. Máy sấy tóc   sản xuất . Phải  chồng em đầu óc thật tuyệt, mẫu thử   còn  hơn hàng nhập khẩu Hoa Kiều. Giá thành  rẻ, bán thấp hơn một phần ba vẫn lãi lớn. Không  đối thủ cạnh tranh nên quần áo của em cứ từ từ . 30% lợi nhuận đủ nuôi mấy chục xưởng như em ."  
"Hay bảo   bỏ nghiên cứu khoa học, cùng bọn chị sang Dương Thành mở xưởng . Chị đảm bảo  quá 5 năm, chồng em sẽ thành một trong những  giàu nhất thành phố."  
Thẩm Thanh Nghi : "Chị với A Tịch  ."  
Hạ Hi Nghênh nhướng mày: "Nhà chị vốn   đầu Dương Thành . Có thêm Lục Nghiễn, chúng  cùng mở rộng thị trường, hợp tác đôi bên cùng  lợi."  
Vịt Trắng Lội Cỏ
"Tính    hợp với thương trường."  
"Thôi ,   thì thôi.    đừng trách chị  mách cơ hội vàng. Với đầu óc Lục Nghiễn, chỗ nào  hợp?"  
Thẩm Thanh Nghi  khúc khích: "Nhà em  giàu  dựa  em."  
Lục Thải Tình  bên  mà tròn mắt. Cô  ngờ  hai  giỏi kiếm tiền đến thế. Không trách hôm đó mua mấy cái máy sấy,  còn tặng cô một cái.  
Hạ Hi Nghênh vẫy tay: "Thôi, chị  đây."  
Khi cô  , Lục Thải Tình mới dám hỏi: "Anh hai giỏi kiếm tiền thế ?"