Nếu   rõ Lục Thừa Bình, e là cô thật sự  tin .
Xe  rời khỏi cổng nhà họ Tưởng, Tưởng Vinh hỏi:
“Đi ăn nhà hàng nào?”
Lưu Nguyệt Nguyệt vốn chẳng còn tâm trạng  nhiệm vụ, liền  lấy lệ:
“Đã là mời cảnh sát Tưởng,  thì để cảnh sát Tưởng quyết định .”
Tưởng Vinh  sang hỏi Lục Nhã:
“Em  ăn ở ?”
Lục Nhã mỉm , mắt cong cong:
“Đến chỗ   chị dâu em đãi khách .”
Tưởng Vinh gật đầu.
Ngồi nghiêm chỉnh trong xe, Lưu Nguyệt Nguyệt ngước mắt,  vặn chạm  gương mặt lạnh lùng sắc bén của Tưởng Vinh. 
Đường nét  tuấn, lông mày như kiếm, toát  vẻ uy nghiêm khiến  khác  dám xâm phạm. 
Trong lòng cô  bỗng dấy lên một ý nghĩ kỳ lạ: chinh phục  kiểu đàn ông  mới gọi là  thành tựu.
Một niềm toan tính bất an  bắt đầu ngọ nguậy.
Xe dừng  nhà hàng. 
Tưởng Vinh mở cửa cho Lục Nhã xuống. 
Lưu Nguyệt Nguyệt theo sát phía , thấy Tưởng Vinh còn  cạnh cửa, bèn đảo mắt,  bước xuống giày cao gót  vững  “ngã” nhào tới.
 cơ thể   Lục Nhã nhanh tay đỡ lấy. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy ý tứ:
 “Đồng chí Lưu, cô  cảm ơn  đấy nhé.”
“…Cảm… ơn.” Lưu Nguyệt Nguyệt miễn cưỡng đáp.
Tưởng Vinh  cảnh , khóe môi khẽ nhếch:
“Đi ăn thôi.”
Nói xong liền   dẫn đường.
Lục Nhã cố tình chậm , kéo Lưu Nguyệt Nguyệt, nhỏ giọng:
 “Đồng chí Lưu, ngại quá,  đàn ông   cũng để mắt . Nếu cô cũng thích thì công khai cạnh tranh công bằng , đừng dùng mấy trò nhỏ . Nếu  thua,  sẽ nhường   cho cô.”
Tai thính như Tưởng Vinh, bước chân thoáng khựng , khóe môi bất giác cong cao hơn.
Nghĩ đến thể diện con gái,  lập tức bước nhanh hơn, cố ý giữ  cách.
Lưu Nguyệt Nguyệt  chặn lời, nghẹn một :
 “Cô  thấy  hổ khi  thế , tiểu thư nhà họ Lục?”
Lục Nhã nhướng mày:
 “Thế còn cô,  mấy trò rẻ tiền   thấy  hổ ?”
“Cô…”
“Thôi khỏi cãi. Mấy chiêu  con gái mười lăm, mười sáu tuổi ở nước ngoài cũng chẳng thèm dùng nữa.”
Lưu Nguyệt Nguyệt chợt chăm chú  thiếu nữ  mặt—dáng vẻ tinh tế, khí chất kiêu kỳ, lời ít nhưng toát sự tự tin ngang tàng. 
Quả thật khác hẳn đám con gái cô  từng gặp. 
Cũng công bằng đấy,  hỏi nhà nào, môn đăng hộ đối  , chỉ  khí thế “chịu chơi thì chịu thua”. Thật mới lạ.
Cô  cũng hất cằm:
“Được thôi.”
Lục Nhã   liền mặc kệ, vài bước  đuổi kịp Tưởng Vinh.
Ngồi xuống bàn, phục vụ đưa thực đơn. 
Tưởng Vinh đưa cho Lục Nhã. 
Cô chẳng khách sáo, nhớ  hôm Lục Thừa Bình gọi món, chọn ba món tương tự. Rồi đặt thực đơn  mặt Lưu Nguyệt Nguyệt.
Lưu Nguyệt Nguyệt  dịu dàng hỏi Tưởng Vinh:
“Cảnh ssát Tưởng thường thích ăn gì?”
“Gì cũng .” Anh lạnh nhạt đáp.
Câu “gì cũng ”  cô  nghẹn, đành tự  gọi thêm hai món.
Đồ ăn lên, cô  gắp một miếng, cố gắng ngọt ngào:
“Cảnh ssát Tưởng, món  ngon lắm,  thử xem?”
Tưởng Vinh thản nhiên đẩy bát :
“Để  tự gắp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-399.html.]
Đũa của cô  khựng  giữa  trung,  gượng mấy tiếng  rụt về. Đáng ghét!
Anh  kéo mấy món Lục Nhã gọi đến  mặt cô:
“Mấy món cô chọn đấy, ăn nhiều .”
Lục Nhã  sự vụng về , ý  trong mắt   giấu .
Một bữa cơm xong, Lục Nhã ăn no nê, còn Lưu Nguyệt Nguyệt thì tức no bụng.
Trên đường về, Tưởng Vinh dứt khoát:
“Cảm ơn đồng chí Lưu  chiêu đãii. Ân tình hôm nay coi như chấm dứt. Sau  nếu còn đến tìm,  sẽ xem là quấy rầy.”
Câu  như một cú đ.ấ.m thẳng mặt. Lưu Nguyệt Nguyệt choáng váng một lúc mới lắp bắp:
“Không  gì, nên  thôi. Nếu  còn chuyện gì,  xin phép.”
“Ừ.” Tưởng Vinh gật đầu.
Cô   , Lục Nhã vui vẻ lên xe.
Xe lăn bánh, cô   đàn ông phía , bỗng  trêu chọc:
“Anh Tưởng ,     chuyện với con gái như thế?”
Cô còn bắt chước giọng điệu nũng nịu của Lưu Nguyệt Nguyệt, khiến Tưởng Vinh nổi cả da gà.
Anh vốn  ghét giọng điệu đó, vì mấy năm nay chị dâu  vẫn ,  quen .  khi từ miệng Lục Nhã thốt ,   cảm thấy…    thoải mái.
Thấy  im lặng, Lục Nhã  khúc khích:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Anh Tưởng giận  ?”
Tưởng Vinh xoay trong đầu cả buổi, sợ  sai  khiến cô như  , im lặng cả dọc đường. Nghĩ mãi mới đáp:
“  thích cô  đến tìm ”
“Ồ~ Vì  thế?” Lục Nhã cố ý kéo dài giọng điệu nũng nịu.
“Con gái nên giữ chút dè dặt thì  hơn.”
Nụ  của Lục Nhã khựng . Thôi, cô đành ngậm miệng, giả vờ ngủ để giữ vẻ “dè dặt” .
Tưởng Vinh   thấy tiếng cô nữa, lén  gương chiếu hậu, thấy cô  dựa ghế ngủ .
Về đến nhà, Lục Nhã chào  .
Tưởng Vinh   cửa, dì Hoàng  thông báo:
 “Lão phu nhân, nhị thiếu gia về .”
Tưởng lão phu nhân nghiêm mặt,  thẳng lưng  ghế.
“.” Tưởng Vinh khẽ gọi.
“Ân tình báo xong ?”
“Dạ, xong .” Anh  xuống cạnh bà.
Dì Hoàng đưa tách . Tưởng Vinh uống một ngụm:
“Mẹ yên tâm,   sẽ  còn ai nhân danh ‘báo ân’ tới nhà  nữa.”
“Vậy thì .”
Căn phòng tĩnh lặng. Anh cúi đầu uống .
Uống vài hớp, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt  chăm chăm  .
“Mẹ, mặt con  gì ?”
“Con  bình thường.” Giọng bà nghiêm túc.
“…Không bình thường chỗ nào?”
“Trà  ngon lắm hả?”
“Chẳng  loại  nhà  vẫn uống ,  gì đặc biệt .”
Bà  nhướng cằm:
“Vậy  cứ  mỉm chi hoài?”
Con trai bà, mặt lạnh ngàn năm, mà nay khóe môi hết nhếch  cong, rõ rành rành.
“Con…   .” Anh sờ mặt, chột . Thực  chỉ là tâm trạng  thôi.
Bà hừ một tiếng:
“Có  con bé nhà họ Lục  gì với con ?”
Anh vội lắc đầu:
“Không , cô  chẳng  gì cả.”
Anh  dám kể, sợ má  như  đây, bắt bẻ từng li từng tí. 
Dù  mắng thì cũng sẽ trách con gái nhà   “  giữ ý”, mà trong nước , con gái tỏ tình thẳng thắn luôn  dạy  “kín đáo, dè dặt” mà.