Lúc    đưa tờ danh sách tài sản của nhà họ Lục cho Phạm Hưng. 
Phạm Hưng xem qua một chút,  mới gọi điện cho Phạm Lỗi:
“Em  với Lục thiếu rằng  sẽ gặp , bảo  chuẩn   đến nơi hẹn. Trước mắt tạm thời do em trông coi.”
Lục Thừa Bình thấy Phạm Lỗi cúp máy thì hỏi:
“Anh  đồng ý  ?”
Phạm Lỗi gật đầu:
“Ừ, đồng ý .   cũng , sòng bạc ngầm mà để công an  thì chắc chắn sẽ  dẹp sạch. Cho nên chúng  cần một chỗ kín đáo để đàm phán.”
Nghe , Lục Thừa Bình  do dự. Sao   quên mất chứ, chuyện  là phạm pháp, nếu Tưởng Vinh mà  thì  tiêu đời.
Phạm Lỗi thấy  đột nhiên chần chừ, bèn hỏi:
“Sao ?”
Lục Thừa Bình xua tay:
“Thôi,  mua nữa, cái  dính   khéo   tù.”
Hắn vốn  nhiều   bên bờ vực  tù,  chính thức   thấy khó chịu  chịu nổi . Nếu thật sự  tù thì còn gì nữa.
Phạm Lỗi  nhạt:
“ là đồ hèn, sòng bạc  kinh doanh bao lâu nay ,  ai dám báo công an ? Chỉ cần cẩn thận một chút là .”
“Anh   hèn?” Lục Thừa Bình trừng mắt  Phạm Lỗi. 
“Anh  nào chẳng bám đuôi  mà ăn chực, giờ còn dám   hèn? Không  chỉ là cái sòng bạc thôi ? Đợi  mua ,    chơi thế nào thì chơi.”
“Vậy thì ,  thôi.”
Đến bãi đỗ xe nhà họ Phạm, Phạm Lỗi :
“  xe ,  hai xe gây chú ý lắm.”
Lục Thừa Bình lập tức đồng ý.
Trên xe,  nghĩ đến việc cái sòng bạc từng  khổ  sắp thành của , tâm trạng Lục Thừa Bình liền khá hơn,  lái xe  lẩm nhẩm hát.
Xe  qua khu phố sầm uất,  một con đường nhỏ, Phạm Lỗi nhắc:
“Đi nhầm , rẽ trái.”
Lục Thừa Bình quặt tay lái,  đầu. Đi  một đoạn nữa, Phạm Lỗi  :
“Lại nhầm .”
Lục Thừa Bình bực bội đạp phanh:
“Rõ ràng   theo   mà,   nhầm? Hay để  lái .”
Ánh mắt Phạm Lỗi lóe sáng, lập tức xuống xe đổi chỗ với .
Khi Phạm Lỗi   ghế lái chính, Lục Thừa Bình  ghế , ngả   ghế, tiếp tục nhàn nhã hát nghêu ngao.
Một lúc , Lục Thừa Bình mới nhận  con đường  càng lúc càng hẹp, liền  thẳng dậy   ngoài cửa sổ. 
Cảnh vật hai bên  vắng  tồi tàn, đây là  đầu   ở thủ đô còn  chỗ thế . Hắn  nhịn  hỏi:
 “Sao thế, ông chủ  chẳng lẽ ở cái xó núi nào ?”
Phạm Lỗi  đáp.
Lục Thừa Bình đá  lưng ghế :
“Sao  trả lời?”
Phạm Lỗi  phát hỏa nhưng ráng nhịn:
 “Đã bảo  kín đáo, đương nhiên  đến nơi vắng .”
“Cũng đúng,  nhanh .” Lục Thừa Bình giục.
Đi thêm một lúc, xe dừng .
Lục Thừa Bình xuống xe,  cảnh xung quanh liền rùng . 
Khắp nơi hoang vắng, chỉ  một nhà xưởng bỏ hoang sập một nửa, xung quanh  cỏ dại.
“Sao  tìm cái chỗ ma quỷ ?”
Phạm Lỗi :
 “Thế mới an , tầm  rộng,  đây là  ngay   theo dõi  .”
Lục Thừa Bình vỗ vai :
 “Không hổ là cao thủ, thông minh đấy.”
Thấy Phạm Lỗi  yên  nhúc nhích, Lục Thừa Bình thúc:
 “Vào thôi chứ.”
Phạm Lỗi     phía  nhà xưởng. Lục Thừa Bình nhíu mày:
 “Này! Cửa chính ở phía  mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-421.html.]
Phạm Lỗi  trả lời,  thẳng đến một bức tường tôn, đưa tay đẩy, cửa liền mở.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Lục Thừa Bình lập tức thấy   quen thuộc nơi :
 “Phạm Lỗi,  từng đến đây ?”
Phạm Lỗi :
 “ ,  từng đến.”
Nghe , nụ  nhơn nhơn  mặt Lục Thừa Bình lập tức cứng . 
Nhìn  trong chỉ thấy một đường hầm tối om,  liền sững .
Phạm Lỗi  lên vài bước, thấy   nhúc nhích thì  , khóe miệng nhếch lên:
 “Xuống , ông chủ đang đợi bên .”
Lục Thừa Bình nuốt nước bọt, lùi  hai bước:
“Thôi,  nghĩ  cần .”
Phạm Lỗi lập tức túm lấy :
 “Vòng vo cả buổi, giờ   bảo  ? Đùa  chắc?”
Lục Thừa Bình  ngờ Phạm Lỗi dám dùng giọng điệu đó với , tuy  chút chột  nhưng vẫn gắng gượng quát:
“Anh quát cái gì mà quát? Ăn lương của thiếu gia đây, đùa  tí thì ?”
Phạm Lỗi  ,   như  thằng ngốc:
“Từ hôm nay,  phận của chúng  sẽ đổi chỗ.”
Nói xong, Phạm Lỗi quát lớn:
“Ra đây, mời Lục thiếu gia xuống !”
Nghe câu , mặt Lục Thừa Bình tái mét, xoay  bỏ chạy.   nhanh, bốn gã lực lưỡng từ đường hầm lao , lập tức bắt lấy , đè chặt xuống đất.
Đường đường là đại thiếu gia quen sống sung sướng, Lục Thừa Bình     chút sức phản kháng nào, chẳng mấy chốc   kéo  một căn hầm tối om.
Hắn  ép quỳ nửa gối  mặt Phạm Lỗi:
“Phạm Lỗi,   ý gì đây?”
“Đến giờ mà còn  hiểu ?” Phạm Lỗi  ,    mang ghế đến,   xuống, từ  cao  xuống.
Lục Thừa Bình rốt cuộc cũng nhận , dù  giận  sợ nhưng vẫn cố tỏ  nhún nhường:
“Phạm Lỗi,  tự nhiên  đối xử với  em thế ? Có chuyện gì thì thương lượng, đừng  .”
Phạm Lỗi nghiêng  tới gần:
“Thật ?”
“Tất nhiên .”
“Vậy thì đưa hết giấy tờ nhà đất của   đây.” Giọng Phạm Lỗi đột nhiên lạnh hẳn.
Lục Thừa Bình gượng :
“Hóa    cái  ?”
“Sao? Không  ?”
“Anh chẳng  bảo đưa  tới đổi lấy sòng bạc ?”
Phạm Lỗi ngả    ghế, bắt chéo chân,   bằng ánh mắt khinh bỉ:
“Sòng bạc là của nhà . Muốn ?”
Lục Thừa Bình vốn nghĩ Phạm Lỗi chỉ  chiếm tài sản của ,  định chịu nhục, nhường nhịn,    tính sổ.   ngờ sòng bạc vốn dĩ là của nhà họ Phạm.
Trong lòng  chấn động dữ dội —   bộ đám vệ sĩ trong sòng bạc cũng là  nhà Phạm?
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lục Thừa Bình, Phạm Lỗi đắc ý :
“Còn  đổi nữa ?”
Lục Thừa Bình  điều, liên tục lắc đầu:
“Không đổi,  đổi.   thể tặng , nhưng  ơn đừng  trò  với  em.”
Phạm Lỗi  dậy, giật lấy cặp tài liệu trong tay .
Lục Thừa Bình giật  vùng vẫy một chút, nhưng nhanh chóng bình tĩnh , tiếp tục giả bộ nhún nhường:
 “Anh Phạm,   . Chúng  quen  bao năm, đừng vì chút của cải  mà thành thù địch, chẳng  ho gì.
Anh bảo  thả  ,  gì từ từ bàn. Cái gì cho   chắc chắn sẽ cho. Hơn nữa, mấy giấy tờ  vốn cũng vô dụng, tên vẫn là của lão gia . 
Nếu   thủ tục ở cơ quan nhà nước thì cầm cũng chỉ là mớ giấy lộn.”
Hắn  dám cứng miệng, cứng miệng chỉ  đánh.
Phạm Lỗi  nhạt hai tiếng:
 “Đã ,   còn dám đem đến để đổi lấy sòng bạc với chúng ?”