Anh dựa   ghế,    qua bao lâu, cuối cùng trong lòng cũng dần bình  .
 Anh  dậy tiếp tục xem xét chồng hồ sơ.
Lúc , cửa mở . Tưởng Vinh bước , thấy Tưởng Thành đang chú thích tính năng cho một lô súng.
Anh   hứng thú với mấy thứ , liền :
 “Anh thật giỏi, nhiều loại s.ú.n.g như , thông , tính năng,  cảnh sử dụng đều nhớ rõ hết.”
Tưởng Thành đặt bút xuống, đưa cho em trai một xấp ảnh. Tưởng Vinh nhận lấy,  đối diện xem — đều là hình s.ú.n.g mới cùng ghi chú chi tiết.
“Mẹ   đang buồn, nhưng em thấy   vẻ  đấy chứ.”
 Nếu thật sự tâm trạng kém,     tĩnh tâm  việc  thế .
Tưởng Thành chỉ khẽ ,  đáp.
Tưởng Vinh say mê  từng tấm ảnh,  chọn  một tấm:
 “Anh, mẫu s.ú.n.g   mô hình ?”
Tưởng Thành nghĩ một lát:
 “Có. Sao thế, em  ?”
Tưởng Vinh gật đầu lia lịa:
 “Ừ. Nhã Nhã tặng quà cho  , em vẫn  nghĩ  tặng gì cho cô .”
Tưởng Thành ho nhẹ:
 “Vậy em định tặng cô  mô hình s.ú.n.g  ?”
“Ừ, chắc chắn cô  sẽ thích.”
Anh  vẻ chắc nịch của em trai, trong lòng thoáng dâng lên một nỗi ngưỡng mộ mơ hồ.
“Anh, chị Thừa Chi mai sẽ  nước ngoài, chắc  đó Nhã Nhã cũng  cùng.”
Tưởng Thành chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ừ,   .”
“Đã như ,   định  gặp chị   cuối ?”
Anh ngước mắt  em trai, giọng bình thản:
“Sao nhất định  gặp? Là Nhã Nhã bảo em  thế ?”
“Không ,” Tưởng Vinh suy nghĩ  ,
“Là em cảm thấy…   gặp.”
Tưởng Thành  nhẹ:
“Với mối quan hệ từng  giữa  và cô , gặp riêng  tiện. 
Còn nếu  cùng vợ , thì càng  thích hợp — cô  nhiều  đối xử   với Thừa Chi.”
Anh    sinh chuyện.
Tưởng Vinh thấy  quả thật   ý đó, chỉ đành :
 “Thôi,    việc tiếp , sớm nghỉ một chút.”
Sau khi Tưởng Vinh rời , căn phòng  chìm trong yên tĩnh.
Trong phòng ngủ, Vị An chờ  lâu vẫn  thấy chồng  về.
 Dù  quen với sự lạnh nhạt ,   khác —   là vì Lục Thừa Chi.
 Cô trằn trọc mãi, cả đêm  chợp mắt.
Sáng hôm , cô dậy sớm ăn sáng,  sang chồng —  vẫn như cũ,  biểu cảm gì, dịu dàng gắp thức ăn cho bọn trẻ, ăn xong chỉ :
 “Anh   đây, nhà cửa vất vả cho em.”
Anh lúc nào cũng  năng khách khí như thế.
 Trước  cô  thấy bình thường, nhưng từ khi  trong lòng   từng  , những lời dịu dàng   trở nên xa cách, lạnh lẽo.
Sau khi chào ,  cùng Tưởng Vinh  ngoài  .
 Vị An  bóng lưng chồng rời , nuốt  nổi miếng cơm nào nữa.
Đợi xe  xa,  chồng và dì giúp việc đưa ba đứa nhỏ  học, cô  mới dám để lộ nét mặt thật.
 Không  “mèo” trong nhà, căn nhà trống trải, cô  thấy vô cùng khó chịu.
Cô  định đến tìm mấy chị em  quen  chuyện giải khuây — dường như chỉ ở bên họ, cô  mới tìm   chút bản .
   bước  cửa,  thấy xe nhà họ Lục dừng , ba chị em Lục Thừa Chi cùng xuống xe.
Lần  cô   chào hỏi.
 Lục Thừa Chi cũng chẳng  cô, nhưng Vị An  thấy chiếc vòng ngọc  tay cô  — món đồ khiến cô  thể nào bình tĩnh nổi.
Cô  nhớ  rõ cái vòng đó.
 Không kiềm , chạy đến chắn  cửa nhà họ Lục:
 “Chiếc vòng đó… từ  mà ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-453.html.]
Lục Thừa Mỹ cau ,  đợi chị  đáp  lạnh giọng:
 “Là quà đền tội mà  chồng cô đưa.”
“Đền tội? Nhà họ Tưởng chúng  mắc tội tày trời gì với nhà các  mà  đền?”
Lục Thừa Mỹ  nhạt:
 “Chẳng  con mèo nhà cô cào chị , suýt lấy mạng   ? Đền bằng cái vòng thì  ?”
Nói xong, Thừa Mỹ kéo chị  trong, bỏ mặc Vị An  trơ  ở cổng.
Cô  ngây dại  đó thật lâu.
 Cái vòng , cô   rõ giá trị của nó — là đồ gia truyền từ bà nội của Tưởng Thành, vô cùng quý giá.
 Trước đây cô từng tốn bao công lấy lòng  chồng, từng bóng gió hỏi qua chồng,  chỉ :
 “Đó là đồ   quý,   thể xen . Em thích thứ gì khác,  sẽ mua cho.”
Không ngờ thứ quý giá như ,  dễ dàng  tặng cho Lục Thừa Chi.
Cô  cảm thấy lòng đau thắt, chẳng còn tâm trạng   nữa.
 Trở về phòng, cô  suy nghĩ  lâu,  lâu…
Đến chiều,  chồng đón các cháu về, Tưởng Thành và Tưởng Vinh cũng  tan .
 Cơm canh dọn sẵn, chỉ thiếu mỗi Vị An.
 Mẹ chồng bảo dì Hoàng  gọi, nhưng dì   :
 “Phu nhân  ốm, đang sốt cao.”
Mẹ chồng ngẩn :
 “Sao đang yên  đổ bệnh?”
 Rồi bà  sang  Tưởng Thành:
 “Con  xem .”
Anh đặt bát cơm xuống:
 “Vâng.”
Anh bước  phòng, thấy Vị An   giường, mắt nhắm, sắc mặt tái nhợt.
 “Làm  thế?” –  hỏi khẽ.
Nghe tiếng quen thuộc, cô lập tức mở mắt, mắt hoe đỏ, nắm tay  áp lên trán:
 “Em sốt cao …”
Anh rút tay , giọng vẫn bình thản:
 “Đợi  ăn xong,  đưa em  bệnh viện. Trước hết cứ nghỉ . Muốn ăn gì,  bảo nhà bếp giữ  cho.”
Giọng  vẫn dịu dàng như  khi, nhưng   mà xa cách.
 Nước mắt cô  rơi lã chã.
Anh khẽ thở dài, cầm khăn lụa lau nước mắt cho cô:
 “Được ,  ăn nhanh thôi.”
Nói xong,    bước .
Cô khẽ chạm  trán nơi   chạm qua — chỗ đó vẫn còn ấm, nhưng tim cô  thì lạnh buốt.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Tưởng Thành đúng là giỏi che giấu — dịu dàng đến mức khiến   ngộ nhận.
Sau bữa cơm,  đưa cô đến bệnh viện.
 Bác sĩ kết luận:  cảm nặng.
 Cô   truyền dịch trong phòng bệnh thường.
Nằm  giường, cô  yếu ớt :
“Tưởng Thành, bác sĩ Trần   là bạn  của  ? Em    khám cho em.”
Thật  cô   ngâm  trong nước lạnh suốt mấy tiếng — chỉ mong  lo lắng, mất ăn mất ngủ, và để Lục Thừa Chi  rằng: dù cô c.h.ế.t, Tưởng Thành cũng vẫn ở bên cô.
Anh liếc cô  một cái, giọng bình tĩnh:
“Bác sĩ Trần bận lắm. Em chỉ cần hạ sốt là  thể về.”
Cô  hít sâu:
“Mẹ chỉ  cảm nhẹ,  cũng mời   đến khám cơ mà.”
Anh đáp nhạt:
“Mẹ   tuổi .”
Tia hi vọng nhỏ nhoi trong lòng cô  vụt tắt.
 Anh vẫn giận cô vì Lục Thừa Chi.
 Nước mắt cô   trào :
“Tưởng Thành…   thể đối  với em một chút  ?”