Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 458
    Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:30:27
    Lượt xem: 17 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Thành hạ cửa kính xe xuống:
“Em , chặn ở đây gì?”
“Anh giận ?”
Anh cả xưa nay hiếm khi nổi giận, mà một khi giận thì chắc chắn là chuyện lớn.
Tưởng Thành lạnh mặt em trai một cái:
“Có ai thèm để ý giận giận ?”
“Em và đều để ý. Cả chị dâu cũng để ý.”
Khóe môi Tưởng Thành khẽ nhếch lên, nở một nụ nhạt:
“Vậy ?”
Nói xong, kéo cửa kính xe lên .
Tưởng Vinh phản ứng nhanh hơn, vốn lanh tay hơn trai, liền đưa tay chặn tay Tưởng Thành đang định bấm nút,
“Xuống xe .”
“Bỏ tay .” Giọng Tưởng Thành trầm xuống.
Tưởng Vinh mở cửa xe , dùng chặn ,
“Dù gì con đường cũng chỉ nhà với nhà Lục thôi, em rảnh mà.”
Tưởng Thành nhạt, cúi bước khỏi xe, em trai:
“Anh nổi giận thì ?”
“Em , chuyện gì xảy , em cùng giải quyết.” Tưởng Vinh lạnh giọng .
Tưởng Thành em trai một lúc lâu.
Cậu em tuy ngốc nghếch, nhưng luôn lời .
Nếu nó chống hôn nhân sắp đặt, chắc chắn nó sẽ về phía .
“Nếu , tức c.h.ế.t, em còn giúp ?” – Giọng bình thản.
Hai em tuy con hiếu thảo chu , nhưng đối với Bà Tưởng thì luôn kính trọng và yêu thương.
Tưởng Vinh kinh ngạc:
“Anh gì mà đối xử với như thế? Anh sợ ba ở cô đơn ?
Hay là thấy hai em còn ít quá?”
Tưởng Thành chỉ khẽ :
“Thôi , em cứ .”
Tưởng Vinh nhúc nhích.
Anh tính trai – là . Cái tính khiến tức điên , mới chỉ thể hiện một phần, mà chị dâu suýt sụp đổ ngay tại chỗ.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến tức c.h.ế.t ?” Tưởng Vinh lo lắng hỏi.
Anh , cả “tức c.h.ế.t” cho vui, mà là chuyện thể thành thật.
“Chẳng bao lâu nữa, sẽ trở thành trò của cả thủ đô, và nhà họ Tưởng cũng sẽ yên nữa.” – Tưởng Thành , khóe môi vẫn giữ nụ bình thản.
Tưởng Vinh tưởng tượng cảnh đó, trong lòng lạnh buốt,
“Vì chứ?”
Tưởng Thành hít sâu một :
“Em chỉ cần nhớ gọi cho bác sĩ Trần, chuẩn sẵn t.h.u.ố.c cấp cứu. Những chuyện khác, đừng hỏi.”
Nói xong lùi về xe. Khi Tưởng Vinh còn đang sững sờ, nhanh chóng , khóa cửa, kéo cửa kính lên.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Chiếc xe lùi gấp, quẹo một khúc cua phóng mất hút theo hướng ngược .
Đến khi Tưởng Vinh kịp lên xe thì còn đuổi kịp nữa.
Đêm đó, chín giờ tối, Tưởng Thành vẫn về.
Trong nhà, Vị An yên, mấy hỏi Bà Tưởng:
“Anh Thành gọi điện về ạ?”
“Con nghỉ . Mẹ sẽ bảo Tưởng Vinh tìm.”
Nói xong, Bà Tưởng bước phòng việc của Tưởng Vinh.
Thấy , Tưởng Vinh vội gọi:
“Mẹ.”
“Con gọi đến chỗ của con xem, tối nay nó tăng ca ?”
Tưởng Vinh gọi , đáp:
“Trợ lý là tăng ca.”
Bà Tưởng nhíu mày, vẫn yên tâm:
“Nó gì với con hôm nay ?”
Tưởng Vinh suy nghĩ một lúc:
“Mẹ, thích chùa, niệm Phật ?”
“Nhắc cái đó gì?”
“Hay là con đưa đến chỗ – chỗ thiền tu nổi tiếng, ở đó ai bệnh gì cũng khỏi một tháng tĩnh tu.”
Bà Tưởng ngạc nhiên con trai út,
Lần đầu tiên thấy nó vòng vo chuyện như .
Từ đến giờ, nó chủ động như thế.
“Sao ?”
“Con chỉ bảo chỗ đó hợp với bây giờ.”
Câu là do Nhã Nhã gợi ý cho khi thấy buồn.
Anh nghĩ thấy cũng hợp lý – dù cả định gì, nhưng với phong cách của , chuyện đó chắc kéo dài quá bảy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-458.html.]
“Thiền tu?” Bà Tưởng thấy lạ lẫm.
“Vậy , mấy đứa nhỏ ai lo?”
“Còn nhà họ Vị, thì con lo.” Tưởng Vinh một cách nghiêm túc.
Đến lúc , Bà Tưởng mới chợt hiểu .
Cơn giận của con trai cả buổi sáng vì Vị An hối vì con mèo cào Vị Thừa Chi, mà là… chuyện gì đó khác.
Bà liếc mắt con út – bao giờ nghĩ xa như , “Những lời ai dạy con ?”
Tưởng Vinh mím môi:
“Không ai dạy, con chỉ thấy dạo nên nghỉ ngơi thôi.”
Bà Tưởng mỉm :
“Con sợ cả chọc cho tức c.h.ế.t ?”
Tưởng Vinh im lặng.
“Thôi , cũng còn chút lương tâm. Mẹ trách con . Nếu tức c.h.ế.t thì cũng đáng, sống đến tuổi cũng đủ .”
Bà Tưởng thở dài.
“Mẹ, ba xuống đó lo cho ông .” – Tưởng Vinh bối rối .
Bà Tưởng rõ tính đứa con , bật :
“Được , con đốt thêm cho một căn nhà, và nhiều vàng bạc châu báu nhé.”
Tưởng Vinh c.ắ.n môi, cuối cùng nhịn nổi:
“Mẹ chắc chắn xảy chuyện gì đúng ?”
Bà Tưởng suy nghĩ hồi lâu, chợt nhớ – hôm nay Vị Siêu từng gọi cho bà, dường như Tưởng Thành gặp
Bà lập tức cảm thấy .
Thái dương bà giật liên hồi, rã rời.
Nếu con trai cả gây chuyện… thì chẳng ai thể ngăn cản nữa.
Vị Siêu bước căn phòng thuê, bật đèn lên thì thấy đang sẵn trong bóng tối.
Hắn giật b.ắ.n :
“Tưởng Thành!”
Tưởng Thành dậy, mỉm lễ độ:
“Anh Vị.”
Vị Siêu hoảng hốt :
“Anh… tìm ?”
Nghĩ đến phận của Tưởng Thành, thấy câu hỏi của thật ngu ngốc.
Năm đó chính vì sợ tìm mà em gái gửi tận thành phố khác – mà cuối cùng vẫn tìm thấy.
Tưởng Thành bắt chéo chân, vẻ mặt bình thản Vị Siêu:
“Quả nhiên, nhận .”
Vị Siêu vội phủ nhận:
“Không… nhận .”
“Anh là ân nhân cứu mạng , sẽ gì cả.” Tưởng Thành hiền hòa.
“Thậm chí, căn nhà vốn dĩ thuộc Vị Anh – sẽ giúp lấy . Thế nào?”
Nghe , Vị Siêu mới dần bình tĩnh, mạnh dạn kéo ghế đối diện.
Nhìn kỹ thấy Tưởng Thành thật lòng, :
“Cha sẽ đồng ý .”
Tưởng Thành gật đầu:
“Ừ, nhưng nếu theo lời , họ cũng chẳng còn cách nào khác.”
Vị Siêu thận trọng hỏi:
“Anh gì?”
Nghe xong, Vị Siêu sững sờ:
“Như thế… thì đều sẽ hủy diệt mất.”
Tưởng Thành nhẹ:
“Trừ .”
Vị Siêu run rẩy :
“Tại tha cho ? cũng lừa dối mà.”
Tưởng Thành vẫn :
“Vì ba đứa trẻ cần .”
“Tưởng Tư Lệnh…” – Giọng Vị Siêu nghẹn – “Xin .”
“ cần xin , chỉ – đồng ý ?”
“Em gái thật lòng với . Nó từng chăm sóc suốt hai tháng trời, rời nửa bước.” – Vị Siêu vẫn nỡ.
Tưởng Thành gật đầu:
“ . Nên sẽ hại cô .”
“ nó tự trọng, cũng nhạy cảm. Dù gì, chỉ riêng chuyện thôi, con bé cũng chịu nổi .”
Tưởng Thành chỉ bình thản đáp:
“Cô từng nghĩ đến chịu nổi , khi sự thật, chịu nổi . hết lòng với cô .”
Anh dừng , bổ sung thêm một câu:
“Anh mới là xứng đáng cha của ba đứa nhỏ.”
