Vị Siêu   , tuy giọng điệu ôn hòa và lễ phép, nhưng từng cử chỉ  toát  khí thế của  ở vị trí cao, khiến  khác khó mà từ chối.
“Anh bằng lòng trả ba đứa trẻ  cho  ?”
Tưởng Thành gật đầu: “Ừ. Nếu chúng cần ,  cũng sẽ  trách nhiệm.”
Nghe câu , Vị Siêu nước mắt lưng tròng, giọng run run : “Được.”
Tưởng Thành  dậy,     một cái, :
 “Anh càng nhường nhịn, chiều chuộng họ, họ càng sẽ coi đó là điều hiển nhiên, cho nên đừng cảm thấy áy náy gì cả.”
Nói xong,    rời .
Vị Siêu  bóng lưng  khuất dần trong căn nhà, ngẩn  hồi lâu.
Hắn  , mệt mỏi  xuống giường. 
Phải , bao nhiêu năm qua, vì sự vinh hoa của gia đình,   trốn tránh khắp nơi. Còn họ thì ? 
Sống sung sướng   lạnh nhạt với  như thế.
Ở nhà, cha chỉ mong đuổi   cho xong.
 Em gái thì  chịu nổi khi thấy  xuất hiện ở kinh đô, thậm chí là cả trong nước.
Điều khiến  tức giận hơn là, em gái đối xử với ba đứa con của  cũng chẳng , trong khi   lợi nhiều nhất  chính là cô .
Nghĩ đến đây, chút cảm giác tội  trong lòng  lập tức tan biến.
Tưởng Thành trở về nhà thì  là ba giờ sáng. Anh khẽ gõ cửa,  giúp việc  mở, chào  một tiếng   nghỉ.
Trong sảnh   ai, Tưởng Thành nghĩ, giờ  về cũng ,   đều  ngủ.
Chỉ là, khi   bước  thư phòng thì thấy em trai và  đang  ở đó.
“Mẹ.” –  khẽ gọi.
Bà Tưởng liếc  một cái, lạnh giọng: “Còn   là  ?”
Tưởng Thành  cãi, chỉ : “Con mệt ,  nghỉ ngơi. Mẹ và em cũng  ngủ .”
Tưởng Vinh đang   giường , đôi chân dài vắt chéo, chiếm gần nửa giường,   gì cũng  nhúc nhích.
Tưởng Thành  xuống ghế đối diện. Bà Tưởng lên tiếng:
“Tưởng Vinh  ở đất Thục  ngôi chùa  linh,  định mai . Nhà   tan cũng ,   quản nữa.”
Tưởng Thành gật đầu: “Vâng.”
Bà Tưởng kinh ngạc: “Con  khuyên  ?”
Bình thường con trai cả luôn giỏi dùng lối “lùi một bước để tiến ba bước”, chẳng lẽ    ?
“Đây là vì điều  cho , con  khuyên.” – giọng  vẫn bình thản – “Mẹ cứ yên tâm . Chỉ cần con còn sống, dù nhà   tan cũng sẽ  sụp.”
Bà Tưởng tin con trai  năng lực , nhưng nghĩ đến việc  sẽ  chịu bao khổ cực, bà  khỏi xót xa.
Thấy con trai cố chấp, bà đành bảo Tưởng Vinh: “Được , mai con cho  đưa   sớm, nghỉ .”
 Nói xong, bà rời khỏi phòng.
Tưởng Thành  em trai, mỉm : “Em  đổi , từ khi ở bên Nhã Nhã.”
Anh cảm thấy , và yên tâm hơn.
Tưởng Vinh  : “Chuyện của  xong , từ giờ em sẽ  tâm hỗ trợ . Cần em  gì?”
Tưởng Thành lúc  mới nhận , đúng , hai  em họ từ nhỏ đến lớn luôn cùng  tiến thoái.
Anh  giấu nữa: “Anh trai của Vị An – Vị Siêu – vẫn còn sống. Anh  gặp  .”
Tưởng Vinh sững : “Khi nào  ?”
“Hôm qua.”
“Những  khác  ?”
Tưởng Thành : “Ngoài hai  em , cả nhà đều  .”
Tưởng Vinh  tin nổi: “Mẹ cũng ?”
“Bà  gặp từ lâu .”
Tưởng Vinh siết chặt nắm đấm: “Mẹ thật hồ đồ, nếu là em, em cũng tức c.h.ế.t mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-459.html.]
“Rồi  đó thì ?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Sau đó…” – Tưởng Vinh nghiến răng – “Giao   cho Trần Ức Nam.”
Tưởng Thành bật : “Cảm ơn em  hiểu. Anh tuy giận, nhưng cũng hiểu ý của . Bà  chuyện  từ ba năm , khi  và Vị An  yên ,  còn sóng gió.
Bà sợ   xúc động,  màng tất cả để ly hôn với Vị An,   tìm Thừa Chi.
Hai tháng , nhà họ Lục và nhà  vẫn đối đầu, chiến  bao năm , nên dù là dư luận  bác Lục đều  thể chấp nhận.”
“ cũng  thể để chị dâu tiếp tục lừa .”
Tưởng Thành im lặng hồi lâu mới khẽ “ừ” một tiếng.
Một lúc ,  : “Ngày mai sẽ   báo cảnh sát, em sắp xếp để vụ việc rầm rộ một chút.”
Tưởng Vinh  sững,  lập tức hiểu: “Không cần em  mặt chứ?”
Tưởng Thành  : “Cần. Dù    tố cáo em, em cũng  nhận hết.”
“Được.” – Tưởng Vinh đáp dứt khoát.
Sáng hôm , Vị An dậy ăn sáng,  thấy Tưởng Thành , bèn hỏi  chồng:
 “Mẹ, tối qua  Thành  về ?”
Bà Tưởng do dự một chút,  gật đầu: “Ừ.”
Sau đó  : “Mẹ   đất Thục một chuyến, một tháng mới về. Nhà giao  cho con.”
Vị An vốn chẳng ưa bà  chồng , nên   liền vui vẻ đáp: “Dạ,  quá.”
Ăn sáng xong, Tưởng Vinh  cửa,  tới cổng  thấy một bà lão ăn mặc giản dị trong bộ áo nâu nhà chùa.
Anh tiến  chào hỏi,   với :
 “Mẹ, đây là sư cô Diệp –  xuất gia ở chùa Thanh Ninh. 
Sư cô cũng đang định đến đất Thục, tiện đường  cùng xe với ,  dẫn đường  trò chuyện.”
Bà Tưởng chắp tay cúi chào: “Sư cô Diệp.”
Sư cô cũng cúi đầu đáp lễ: “Tưởng phu nhân.”
Hai  chào  xong, quản gia và tài xế đưa họ lên xe.
Bà Tưởng còn định dặn dò con trai vài câu thì thấy  cổng nhà họ Lục   ló đầu  trộm.
Bà bật  –  thể phủ nhận, chỉ trong vài ngày,  con trai ngốc    “dạy dỗ” chu đáo thật.
Bà vẫy tay: “Nhã Nhã.”
Lục Nhã  phát hiện, ngượng ngùng bước : “Bác”
Bà Tưởng  hiền: “Con lanh lợi thật, nhiều mưu mẹo ghê.”
Lục Nhã đỏ mặt, : “Sư cô Diệp   ạ. Mỗi  con và   nước ngoài tìm  trai, tâm trạng rối bời đều đến chỗ sư cô  thiền,  chuyện một lát là thấy lòng thanh thản.
Nên con  gọi là mê tín, mà là… trị liệu tâm lý.”
“Trị liệu tâm lý?” – Bà Tưởng ngạc nhiên,  đầu  đến khái niệm .
Lục Nhã gật đầu : “Vâng, bác cứ  , sẽ   . Con lát nữa qua tìm  con.”
Bà Tưởng mỉm : “Cảm ơn con,  bác  đây.”
Lên xe , bà  vui  buồn.
Sư cô  bà hỏi: “Tưởng phu nhân  điều gì bận lòng ?”
Bà thở dài: “Trước đây, con trai lớn của  cũng từng hạnh phúc như thế … đúng là  mệnh trêu ngươi.”
Trước , Lục Thừa Chi cũng từng giống như Lục Nhã, trong mắt chỉ  đứa con trai lớn của bà.
Sư cô khẽ gật: “Phu nhân đừng lo. Bà  ‘ phận trêu ngươi’  đúng .  thấy con trai bà vốn  phúc khí riêng,   trời sẽ che chở, bà cứ yên tâm.”
Bà Tưởng mỉm : “Cảm ơn lời lành của sư cô.”
Lục Nhã  chiếc xe rời ,  liếc sang Tưởng Vinh – đúng lúc  cũng đang  cô.
Cô đắc ý mỉm : “Thế nào,   nên cảm ơn em ?”
Tưởng Vinh gật đầu: “Ừ.”