Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 460
    Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:31:15
    Lượt xem: 18 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nhã quanh, thấy ai liền nghiêng mặt sang, ghé sát mặt Tưởng Vinh, nhỏ:
“Nhanh cảm ơn em .”
Tưởng Vinh còn đang lưỡng lự thì thấy Lục Thừa Bình , lớn tiếng gọi:
“Nhã Nhã, em đang gì thế? Mẹ em đang đợi em bệnh viện đón chị dâu đấy.”
Lục Nhã vội rụt đầu , đáp:
“Biết , em ngay.”
Trước khi , cô còn vẫy tay với Tưởng Vinh:
“Nợ đó nha.”
Tưởng Vinh bóng lưng Lục Nhã biến mất nơi cổng cùng Lục Thừa Bình, khóe môi bất giác nhếch lên.
Cô gái , bắt gặp mà chẳng chút hổ.
Anh mở cửa xe, rời .
Lục Nhã cùng Tô Tĩnh Uyển đến bệnh viện, ca cho Thẩm Thanh Nghi trong phòng bệnh của Lục Văn Tinh.
Bà :
“Con vất vả , Thanh Nghi.”
Thẩm Thanh Nghi mỉm :
“Không , mấy hôm nay sức khỏe ba trông khá hơn .”
Lúc , Trần Ức Nam bước , tay cầm một cốc sữa đậu nành nóng và hai quả trứng luộc.
Thấy Lục Nhã và Tô Tĩnh Uyển, ngẩn :
“Sớm ?”
Lục Nhã đáp:
“Em đổi cho chị dâu về sớm nghỉ, hôm qua chị thức cả đêm chắc mệt lắm.”
Thẩm Thanh Nghi :
“Vậy chị về nhé.”
Vừa khi Thẩm Thanh Nghi ngoài, Trần Ức Nam cũng theo .
Lục Nhã lập tức ghé đầu cửa theo, khiến Tô Tĩnh Uyển kéo :
“Con gì thế?”
Lục Nhã đầu , dấu “suỵt”:
“Cái bác sĩ Trần , con còn tưởng đến thăm ba.
Ai ngờ chị dâu , cũng theo luôn, rõ ràng quá còn gì!”
Quả nhiên, cô thấy Trần Ức Nam đưa sữa đậu nành và trứng cho Thẩm Thanh Nghi.
Thẩm Thanh Nghi nhận lấy:
“Cảm ơn bác sĩ Trần.”
“Cảm ơn gì chứ, cô còn tặng món quà lớn như , còn cảm ơn đó.”
Thẩm Thanh Nghi mỉm :
“Mặc bộ đồ đó chụp ảnh quảng bá là cách cảm ơn .”
Bộ trang phục vốn là quà cô tặng để chụp ảnh đưa tập quảng cáo của bệnh viện.
Trần Ức Nam :
“Được , thăm ba cô đây.”
Thẩm Thanh Nghi rời …
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trần Ức Nam mới phòng y vụ, bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho Lục Văn Tinh.
Anh ánh mắt của Lục Nhã chằm chằm đến mức ngượng ngập:
“Cô Lục Nhã, cô là ?”
Lục Nhã khoanh tay ngực:
“Anh đúng là chút bản lĩnh để ‘đào góc tường’ của trai đấy.”
Tô Tĩnh Uyển xong thì giật nảy , vội đập nhẹ tay cô:
“Con bé , năng linh tinh gì ?”
Trần Ức Nam kiểm tra xong, đặt dụng cụ xuống, điềm đạm :
“ chỉ bày tỏ chút lòng cảm kích giữa bạn bè thôi.”
Lục Nhã gật đầu:
“Tốt nhất là thế.”
“Đương nhiên.” – Anh – “ sớm buông bỏ , bạn với cô thoải mái.
‘Đào góc tường’ của Lục Nghiễn ư? ngốc đến thế.”
Nghe , Lục Nhã bật — xem danh tiếng của trai đúng là vang xa, cô học khí chất đó mới .
Buổi chiều, Lục Nghiễn tan đến bệnh viện ca, Lục Nhã kể cho chuyện của Tưởng Vinh.
Lục Nghiễn liếc cô:
“Em xem thường đến mức nào thế?”
Lục Nhã ngạc nhiên:
“ em thấy vẻ lo lắng thật mà?”
Lục Nghiễn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-460.html.]
“Đó là em thấy thôi.”
Lục Nhã và Tô Tĩnh Uyển về nhà.
Dạo buổi tối Lục Văn Tinh điều trị đặc biệt, cần túc trực chăm sóc.
Tô Tĩnh Uyển lớn tuổi, thức một đêm là chịu nổi, nên Lục Nghiễn và Lục Nhã phiên .
Đêm , Thẩm Thanh Nghi thấy Lục Nghiễn khỏe nên qua trông một đêm.
Sau khi Lục Nhã và Tô Tĩnh Uyển rời , Lục Nghiễn đến văn phòng của Trần Ức Nam — nhưng tan .
Lục Nghiễn liền gọi điện cho Thẩm Thanh Nghi, gọi cho Tưởng Thành.
Nghe giọng Lục Nghiễn, Tưởng Thành đoán Lục Nhã gì:
“Lục Nghiễn.”
“Nếu gì giúp , cứ gọi.”
“Cảm ơn, tạm thời cần.” – Anh dừng một chút thêm –
“Nếu danh tiếng nhà họ Tưởng ảnh hưởng trong thời gian tới, mong Nhã Nhã đừng suy nghĩ nhiều. Tưởng Vinh là đáng tin.”
Lục Nghiễn khẽ:
“Anh nghĩ nhà họ Lục chúng đều yếu đuối lắm ?”
Tưởng Thành đáp:
“Hy vọng ai cũng như .”
Nghe , Lục Nghiễn mới sực nhớ — nhà họ Lục ngoài còn bác cả và Lục Thừa Bình, bèn :
“Nhã Nhã sẽ , mà chị Thừa Chi cũng sẽ .”
Nghe đến câu , tay Tưởng Thành khựng . Anh nhẹ:
“Không còn chuyện gì nữa, cúp đây.”
Cúp máy, mệt mỏi chống đầu.
Phải, Thừa Chi cũng từng như Nhã Nhã bây giờ — trong lòng chỉ , lời điều...
Chỉ tiếc, tất cả là chuyện quá khứ.
Sáng hôm , cây cầu vượt nhộn nhịp nhất Kinh Đô, một đàn ông đó, n.g.ự.c đeo tấm biển lớn chi chít chữ, nét mặt đầy đau khổ tuyệt vọng.
Dưới cầu qua đông đúc, xe cộ tấp nập.
“Anh Vị Siêu, mau xuống , đó nguy hiểm lắm!” – đám đông bắt đầu tụ .
Vị Siêu thấy càng lúc càng đông, cảm xúc càng kích động:
“Đừng tới gần! sống nữa!”
“Anh bình tĩnh , gì xuống .”
“ đấy, đó nguy hiểm lắm!”
Một chân thò khỏi lan can, khiến bên tim thắt .
Có hô: “Nhanh gọi cảnh sát !”
Người thì gọi, thì cầu khuyên:
“Anh Vị Siêu, gì oan ức cứ xuống , xe chạy liên tục, nhảy xuống là c.h.ế.t đó!”
Có rõ tấm biển n.g.ự.c , to lên:
“ họ Vị, tên Siêu. Bị cướp thứ của đời , bao gồm nhà, con cái.
Bản mang bệnh, sống chẳng còn ý nghĩa. Mong cái c.h.ế.t của thể khiến ai đó đòi công bằng.”
Tưởng Thành dặn lớn chuyện, gây chú ý tới mức cảnh sát can thiệp, mới “ đòi công đạo” cho .
Mà Vị Siêu chỉ học hết lớp ba, nên chỉ thể chừng đó.
“Trời ơi, thật đáng thương. Nếu thì báo cảnh sát chứ, c.h.ế.t cũng giải quyết gì!”
“Xuống , mạng là quan trọng nhất. Báo cảnh sát, hoặc tìm báo chí giúp đỡ.”
“Anh thể ai là cướp của ?”
Đám đông tò mò thương hại, mỗi lúc một đông hơn.
Vị Siêu thấy liền kể:
Hắn cứu Tưởng Thành, sắp xếp để “giả c.h.ế.t”, cướp con cái, nhà cửa của … , giọng đẫm nước mắt.
“Trời ơi, xem cứu là nhà giàu .”
“bố và em gái cũng thật tàn nhẫn, ép cưới, còn chiếm luôn phần thưởng cứu !”
“Càng quá đáng là còn bắt giao cả con cái nữa.”
“Rõ ràng là trai cứu mạng, mà chẳng nhận gì, còn lưu lạc bao năm, giờ trở về hắt hủi.”
“Thảm quá.”
“ cứu cũng khổ, lừa bao năm trời.”
Có hỏi: “Vậy tìm đến đó rõ?”
Vị Siêu : “Người cứu từng gặp mặt , ai chứng minh cả.”
“Thế thì đáng tiếc, bố và em gái đó thật độc ác.”
“Ác lắm, cướp luôn cả căn nhà mà, cứu chắc chắn là nhà thế lực.”
“, lòng tham che mắt, biến chuyện hùng cứu thành vụ lừa đảo.”
“Nhà đó giờ vẫn lừa mà , thật đáng giận!”
“Lấy đàn bà như , khi giờ cơm sôi lửa bỏng, con cái đều , thì ích gì?”
“ là nghiệp báo…”
