Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-10-24 04:31:38
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đông bàn tán xôn xao, trong lòng Vị Siêu rối như tơ vò, chân tê cứng. Khi đang liếc quanh tìm lối thoát, thì thấy một đội cảnh sát mặc đồng phục tiến .

“Xin nhường đường.”

Lúc , vì quá nhiều tụ tập, các phương tiện giao thông đều tắc nghẽn.

Ngay cả lực lượng cứu hỏa cũng mặt.

Vị Siêu thấy chỉ cảnh sát mà phía dường như còn đang phim chụp ảnh.

Hắn nhất thời hoảng loạn, vững suýt ngã xuống, khiến cả đám phía cũng hốt hoảng theo.

Cảnh sát ở lập tức giăng lưới an .

Vị Siêu thấy cảnh sát đến gần liền hoảng hốt, lớn tiếng hét:

 “Đừng gần ~!”

Hắn vẫn còn nhiệm vụ xong.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Cảnh sát ở gần thấy ý định nhảy liền dừng , lớn tiếng khuyên:

 “Anh Vị Siêu, mau xuống , chuyện gì chúng cùng giải quyết.”

“Các giải quyết nổi !”

Cảnh sát dòng chữ tấm bảng đeo n.g.ự.c , hỏi lớn:

 “Con của là ai cướp ?”

Đây là câu hỏi mấu chốt nhất.

các giúp ?”

“Bắt cóc trẻ em là hành vi phạm pháp. Dù đối phương là ai, chúng đều thể giúp đòi công bằng.”

Vị Siêu chỉ đợi câu , liền hét to:

 “Nhà họ Tưởng!”

“Nhà họ Tưởng nào?”

“Tưởng Thành, Tưởng Vinh! Tưởng Thành là tư lệnh quân khu, Tưởng Vinh hiện là cảnh sát trưởng! 

Người cứu chính là Tưởng tư lệnh năm đó! vì gia đình chiếm lợi, nên bắt giả c.h.ế.t, để cưới em gái , còn mang cả con trai !”

Cảnh sát vốn danh Tưởng Vinh, nên khi đều kinh ngạc tin nổi.

Thấy họ sững sờ, Vị Siêu hét lớn:

 “Nếu các nghĩ dối, cứ gọi Tưởng cảnh quan đến đối chất! Nếu sai nửa lời, các cứ còng tay !

 Còn thì, ai cũng bước tới!”

Nghe đến đây, cảnh sát dám chậm trễ, lập tức cho hai mời từ cục cảnh sát đến.

Khi Tưởng Vinh đến, giao thông quanh đó gần như tê liệt.

Anh lạnh mặt, liếc Vị Siêu đang cầu vượt, giơ tay hiệu:

 “Xuống ngay , chuyện của , đường tới đây rõ, thừa nhận.”

Một câu khiến cả đám đông ồ lên.

“Trời ơi, hóa là thật ? Nhà họ Tưởng — một là tư lệnh, một là cảnh sát trưởng — lừa như ?”

thế, đầu óc kiểu gì mà vị trí đó, thật thể tin nổi.”

“Bị một nhà quê gốc gác lừa trắng tay, ân oán phân, đúng là nhục nhã quá.”

“Bao nhiêu năm mà cũng phát hiện .”

“Có khi là vì cô em xinh quá, Tưởng tư lệnh nhất thời mê , cứ thế cưới luôn?”

Những lời bàn tán tuy lớn, nhưng thính giác của Tưởng Vinh cực nhạy, rõ mồn một.

Dĩ nhiên, cũng những tiếng khác vang lên giận dữ:

“Thật quá đáng! Tưởng tư lệnh là quân nhân mà bày mưu như thế, thật phẫn nộ!”

“Phải đấy, loại đàn bà như thế mà vẫn còn sống trong nhà họ Tưởng chứ, họ Tưởng hiền lành đến mức bắt nạt ?”

Tưởng Vinh để ý đến những lời đó, chỉ lạnh giọng với Vị Siêu:

 “Xuống ngay, sẽ đúng theo quy định, trả công bằng cho .”

Vị Siêu thở phào, lập tức cảnh sát đỡ xuống.

Hai cảnh sát đỡ lên xe.

Thấy an , Tưởng Vinh chỉ huy nhân viên khơi thông giao thông. Khi thứ trở bình thường, mới lên cùng xe với Vị Siêu.

Về đến sở cảnh sát, Tưởng Vinh gọi riêng văn phòng của , lạnh lùng hỏi:

 “Cách là ai dạy ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-461.html.]

Vị Siêu cúi đầu:

 “ tự nghĩ . thể đến nhà họ loạn , thể yếu, đ.á.n.h cha và hai em trai.”

Tưởng Vinh hít sâu:

 “Không giúp ?”

Vị Siêu im lặng một lúc đáp:

 “ chỉ một cơ hội, nếu thì cho lớn.”

“Anh hành động gây cản trở giao thông công cộng, cực kỳ nguy hiểm, dễ khiến khác thương ?”

Vị Siêu liếc — đúng như lời em gái , nhà họ Tưởng gì cũng theo quy tắc.

 Bảo sống sung sướng trong nhà họ bao năm như thế.

 Đến lúc , vẫn nghĩ đến quy tắc!

còn cách nào khác, nhưng đảm bảo, vụ , nửa kinh thành sẽ chuyện.”

Tưởng Vinh một cái:

 “Anh thông minh hơn nghĩ.”

Vị Siêu gì, chỉ nhẹ giọng:

“Xin .”

“Được . sẽ cử xác minh, ba đứa trẻ cũng sẽ xét nghiệm ADN chứng minh huyết thống cha con. 

Nếu sợ, hãy đến chỗ một bạn của nghỉ ngơi vài hôm.”

“Tưởng cảnh quan, với năng lực của hai em các , hẳn cách khác hơn mà tổn hại đến danh tiếng nhà họ Tưởng. 

Dù các cũng là nạn nhân, nhưng e rằng dư luận sẽ mặt, đặc biệt là Tưởng tư lệnh.”

Tưởng Vinh gật đầu:

. . chuyện đó cần lo.”

Giải quyết xong, Tưởng Vinh đưa Vị Siêu đến nhà bạn để nghỉ ngơi.

Sự việc nhanh chóng lan truyền. Bạn bè của Vị An chuyện liền tìm đến nhà họ Tưởng.

Vị An xong thì c.h.ế.t lặng, lâu mới hồn, nhưng dám tin đó là thật.

vội vàng đuổi hai bạn , gọi điện về nhà họ Vị.

Bên đó vẫn tin gì. Bố cô — Vị Hạc — con gái mà hoảng hốt:

 “Anh cả con đúng là đồ ngốc! Rõ ràng bảo nó trốn ít hôm, đợi lấy tiền từ con thì mới về quê, chờ nổi chuyện như thế!”

Nghe , Vị An tức đến run tay:

 “Anh cả về từ khi nào? Sao với con?”

“Đừng hỏi nữa! Bảo con đưa tiền thì con cứ thoái thác, bây giờ thì đấy.” Vị Hạc sang trách cô.

“Số tiền lớn như , ai các định gì chứ!” Vị An cảm thấy đầu ong ong, như sắp nổ tung. Chợt cô nhớ điều gì, “Anh cả… về từ sớm đúng ?”

Nếu , chồng cô sẽ chẳng chuyện . Lần cảnh cáo cô, lẽ cô nên cảnh giác mới .

Chủ yếu là vì mấy ngày gần đây thái độ của Tưởng Thành khiến cô lo lắng, còn tâm trí nghĩ chuyện khác — ngờ còn quả b.o.m lớn hơn đang chờ nổ!

Cô cảm thấy sắp phát điên.

Vị Hạc mắng:

 “Giờ mấy chuyện đó ích gì, xem còn bao nhiêu thứ nhà họ Tưởng trong tay con, mau mang về đây ngay cho khuất mắt!”

“Con !” 

Vị An hét lên: 

“Đừng hòng moi tiền từ con! Bây giờ Tưởng Thành còn về, chuyện vẫn còn cứu vãn

Cha mau bảo tìm cả, đưa khỏi đây! Chỉ cần chúng thừa nhận, chẳng ai dám gì!

Nhà họ Tưởng là danh gia vọng tộc, họ thể chơi bẩn !”

Từ một phu nhân quyền quý, mà giờ thể trở thành trò của thiên hạ, chạy trốn — cô thể cam tâm!

Là ai cho trai cô lá gan đó, dám loạn đến mức chứ?

Vị Hạc con thế, lập tức đồng ý, toan bảo hai con trai còn tìm .

Tên súc sinh đó đúng là chịu để họ yên.

bước khỏi phòng, ông bỗng nghĩ đến một việc — hết bảo con trai đến trường đón ba đứa trẻ về.

 Đứa con cả chẳng đang giành ba đứa đó ?

 Nhà họ Tưởng chắc chắn sẽ bỏ mặc chúng…

 

Loading...