Anh   trốn tránh, đây là điều   chịu đựng.
Nói xong, thấy Tưởng Vinh vẫn  tại chỗ,   hỏi:
 “Ba đứa trẻ  ?”
“Chúng   chuyện , và   thiết với Vị Siêu. 
Em  nhờ  đưa  của chúng từ quê lên, chờ   đến, cho bọn trẻ  chơi một thời gian. Xong việc , chúng sẽ về.”
Tưởng Thành gật đầu: “Ừm.”
“Chỉ là   chị dâu sẽ mất bao lâu mới chủ động  đơn ly hôn. 
Như   , dù chị   , cũng cần trải qua phê duyệt, hòa giải, điều tra… 
Vịt Trắng Lội Cỏ
Những thủ tục  tốn thời gian, dù  ly hôn  cũng   chuyện một tháng là xong.
 Hơn nữa, dư luận  khi ly hôn, thời gian quá dài, nhà  cũng  yên , ít nhất  ba tháng rưỡi,   thể ở Tứ Xuyên lâu như .”
Tưởng Thành im lặng một lúc,  :
 “Cô  ngày mai sẽ .”
Tưởng Thành  thể tin nổi:
 “Chị dâu yêu  đến thế,   nhẫn tâm  đơn ngay ngày mai?”
Anh gật đầu: “Ừm, cô  là  thông minh.”
Vị An   rũ lâu lắm, cuối cùng nhận  cô   còn cơ hội cứu vãn trái tim Tưởng Thành nữa. 
Một ngày cô  cũng  thể chịu nổi sự lạnh lùng của ,   chịu nổi những ngày tháng   là cuộc dằn vặt lẫn .
Nếu cô  tiếp tục ở  nhà họ Tưởng, chỉ là trò .
Bây giờ Tưởng Vinh , vì cô  từng chăm sóc Tưởng Thành hai tháng, nên  thể tha cho cô …
Nhớ  từ  gặp đầu tiên, cô   yêu . Cô  thật sự yêu !
Trời ơi,   bất công với cô  đến thế, còn khiến cô  mắc  căn bệnh .
Nếu cô   đứa con của riêng , cô  chắc chắn sẽ   chịu đựng cảnh …
Cô   lặng  sofa cho đến sáng hôm , thấy hai  em Tưởng Thành và Tưởng Vinh  ngoài, cô  bước tới:
 “Tưởng Thành, em đồng ý chủ động  đơn ly hôn.”
Vì phía nữ   nghiêm trọng và chủ động đề nghị, phía nam đồng ý, nên  cần hòa giải  điều tra, chỉ cần duyệt là xong.
Tưởng Thành   mặt cô:
 “Được,  sẽ ở bên em.”
Vị An  dậy  phòng, lấy giấy bút, bắt đầu soạn thảo, Tưởng Thành  lặng phía  chờ.
Khi  xong, Vị An đưa đơn ly hôn cho Tưởng Thành,  :
 “Tưởng Thành.”
“Em  .”
“Anh nghĩ ly hôn với em xong là  thể cưới Lục Thừa Chi ?” Vị An hỏi.
Tưởng Thành :
 “Em  bao giờ tin . Ly hôn ,   vì chính .”
Vị An hít một  sâu:
 “Anh  thế nào mà ngay cả bản  cũng lừa ?”
Tưởng Thành  cô, như  đầu gặp cô:
 “Anh  bao giờ lừa em, chỉ là em  bao giờ tin  thôi.”
Vị An   gì, cô   rõ Tưởng Thành đáng tin, nhưng   thể tin , cảm giác   lẽ  cả đời cũng  hiểu.
Nói xong, Tưởng Thành  dậy rời , Vị An  bóng lưng  mãi, cảm giác   như  rút cạn sức lực.
Người đàn ông  như một giấc mơ của cô 
Cô   như xác sống  lâu, đến khi  điện thoại reo, tưởng là Tưởng Thành gọi, cô  lao nhanh  phòng .
Cầm điện thoại, đầu dây bên  là giọng  xa xăm nhưng quen thuộc:
“Vị An.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-464.html.]
“Anh trai,  ở ?” Cô  bảo   để  tất cả chỉ là giả, nhưng cô   đơn ly hôn xong.
Vị Siêu  giọng cô  nghẹn ngào, tâm trạng phức tạp:
“Em còn nhớ hồi  em  gì với  ?”
Vị An bối rối.
“Em  với : ‘Anh trai, cảm ơn   thuyết phục bố  cho em học, cảm ơn  để tiền  việc  của  phục vụ việc học của em. 
Khi lớn lên, em sẽ khác với các cô gái khác, giỏi hơn, báo đáp .’”
Vị An nhớ , hồi nhỏ cô  là con gái duy nhất, thông minh, nhanh nhẹn và xinh .
Dù , nhà vẫn cho rằng con gái  cũng  lấy chồng, học đến năm tư thì  cấm, nhờ  thuyết phục bố  cho tiếp tục học, cô   văn công đoàn,  trai còn mừng cho cô, bất cứ yêu cầu gì cô đưa ,  cũng đáp ứng.
Giống như  đầu cô  gặp Tưởng Thành,   cưới ,  cũng miễn cưỡng đồng ý.
Có lẽ cô   quen với việc  trai hy sinh cho cô  quá lâu, cảm thấy đó là điều hiển nhiên…
“Vị An, chúng   sai , thật sự sai ,  về .” Vị Siêu  cô  đang .
Không  Tưởng Thành, cô  nhất định  c.h.ế.t.
Vị An lâu lắm mới nức nở :
“Em cũng   sống tiếp để  gì.”
Nếu cô  c.h.ế.t, Tưởng Thành dù  ghét cô , cả đời cũng sẽ áy náy, nhớ đến cô , và  sẽ  bao giờ  thể đến với Lục Thừa Chi.
“Trước đây khi trốn ngoài   cũng   sống để  gì, nhưng giờ dường như tìm  chút ý nghĩa. 
Em cũng  thể rời Tưởng Thành mà tìm , thứ  thuộc về , dù  níu cũng níu  .
 Em học nhiều,  văn công đoàn,   nỡ thấy em tự hủy, cũng  nỡ thấy em hủy hoại Tưởng Thành.”
Nghe câu cuối, Vị An  như mưa:
 “Em   hủy hoại  , nếu thật sự  hủy, em sẽ mang  phận  tù, dù c.h.ế.t cũng  trở thành vết nhơ lớn nhất đời  , để   cả đời là đề tài bàn tán của  khác.
 Em chỉ là  cam lòng thôi~”
Vị Siêu :
 “Anh cũng  cam lòng. Anh  cam lòng, rõ ràng là   cứu, nhưng    gì, xương thịt  tách, lang thang bấy nhiêu năm.”
Vị An cuối cùng :
 “Xin .”
Cô  dường như thật sự sai, từ đầu đến cuối đều sai.
Đầu dây im lặng,  Vị Siêu :
 “Nếu em cảm thấy  thoải mái ở nhà họ Tưởng, thì về ở căn hộ  của bố  một thời gian, giờ thuộc về .”
Hắn  nếu Vị An tiếp tục ở  nhà họ Tưởng, cô  sẽ phát điên.
Cũng   cô gây chuyện gì cho Tưởng Thành,  em họ Tưởng đều là  .
Vị An hít một  sâu:
“Được.”
Cô  thật sự  chịu nổi thái độ của Tưởng Thành,  dậy thu dọn đồ, rời .
Tin tức về nhà họ Tưởng nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán của  .
“Cưới  mười năm, ba đứa con đều là của  khác, nhà họ Tưởng nghĩ gì ?”
“Người đàn ông  , nếu giỏi, ai chịu  việc nuôi con  khác?”
“, nhưng giờ tất cả đều bằng , bố đẻ thật  trở .”
“Nếu  thật, hai  em nhà họ Tưởng thông minh lắm, chắc chắn  đây là bẫy, nhưng    đủ, nên mới nhắm đến ba đứa trẻ đó.”
“Nhỏ giọng thôi,  phận    thể  bừa.”
“Sao mà  bừa , giờ  khắp nơi đều  , chuyện lớn , ai  chặn  miệng ai?”
“Thảo nào huỷ hôn với tiểu thư nhà Lục, nhà họ Lục giàu,  chấp nhận  nhận nuôi con.”
Lục Thừa Mỹ  tin đồn bên ngoài về Tưởng Thành, tức giận và thương . 
Ảnh cả Tưởng thông minh và tài giỏi, nhưng một khi chọn tin , sẽ tin hết .
Bị lừa mười năm cũng   gì là  thể.