Nuôi Dưỡng Cổ Nữ - Chương 85: Tống Trạch đáng ghét, đây là thư tình sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-14 16:26:30
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Từ tan học về, gặp Lâm Gia Niên và Vương Sóc đang uống trong phòng khách.

 

Hai năm nay, Vương Sóc và Lâm Gia Niên hầu như ngày nào cũng ở cùng vì chuyện của Thương Truy. Vương Sóc, vốn là một nhân viên văn phòng, nhưng vì suốt ngày chạy chạy bên ngoài nên điều thẳng đến tổ hành động.

 

Hạ Từ thấy Vương Sóc liền gọi một tiếng chú Vương.

 

Vương Sóc tươi rạng rỡ: "Tiểu Quán chủ học về ?"

 

Trước đó, nghi thức bái sư mà Lâm Gia Niên tổ chức thể là long trọng hiếm trong giới. Người đến tham dự đông nghịt một sân lớn, chen chúc chật kín cả đạo quán. Nghi thức bái sư cực kỳ phức tạp, từ dâng hương, tấu biểu, tụng kinh sám hối, Hạ Từ còn tự tay dán phù bái sư. Chỉ riêng việc hành lễ thôi, Hạ Từ cũng nhớ nổi quỳ bao nhiêu . Nào là quỳ sư phụ, quỳ Tam Thanh sư gia, còn quỳ bài vị tổ sư của sư phụ, bài vị tổ của tổ sư. Cả quá trình kéo dài hơn nửa ngày.

 

Kết thúc buổi lễ, Hạ Từ mệt rã rời, bẹp nhúc nhích nổi. Các chơi đau lòng để cho hết, thấy nghi thức xong xuôi, lập tức lao tới đưa cô bé rời khỏi hiện trường. Thang Nguyên mang đồ ăn ngon đến tẩm bổ, còn Khương bà thì xoa bóp đầu gối cho cô bé.

 

Đầu gối đều tím bầm hết .

 

Nghi thức ngày hôm đó chủ yếu là để những mời đến chứng kiến.

 

Việc Hạ Từ trở thành thừa kế Không Nhất Quán sớm lan truyền trong giới, nhưng kể từ khi Lâm Gia Niên lễ thu nhận tử, chuyện xem như chính thức công nhận. Kể cả sư phụ vắng mặt, cũng sẽ còn ai dám coi thường Hạ Từ nữa.

 

Sau nghi thức, Lâm Gia Niên gọi Hạ Từ rừng trúc phía đạo quán. Trời nhá nhem tối, gió đêm phảng phất lạnh. Anh cởi áo choàng khoác lên vai Hạ Từ.

 

"Hôm nay mệt hả?"

 

Hạ Từ ngẩng đầu , nhẹ nhàng gật đầu.

 

Lâm Gia Niên xoa đầu cô bé, đó đốt hai cây nến trắng đặt xuống đất: "Nghi thức ban ngày là để ngoài xem, bây giờ mới là nghi thức nhập môn chính thức. Sư phụ hỏi con, tu hành thì điều gì là quan trọng nhất?”

 

Hạ Từ trả lời chút do dự: "Đạo tâm thanh minh."

 

Lâm Gia Niên gật đầu, hỏi tiếp: "Con tìm thấy đạo của ?"

 

Hạ Từ trầm ngâm suy nghĩ, nhưng vẫn thể đưa câu trả lời.

 

Lâm Gia Niên: "Không , cứ từ từ tìm. Có lẽ một ngày nào đó con sẽ đột nhiên nhận , con thật con đường đó ."

 

Gió đêm luồn qua rừng trúc, lướt nhẹ qua gò má của Hạ Từ, khiến cô bé khẽ rùng . Cô bé ngẩng đầu hỏi: "Sư phụ, thầy sẽ cùng con chứ?"

 

Lâm Gia Niên ngờ cô bé hỏi như , bật lớn. Tiếng vang dội giữa rừng trúc tĩnh lặng.

 

"Sư phụ con đường của , con cũng con đường của con. Hạ Từ, con tự bước . Trên con đường đó, thể con sẽ gặp bạn đồng hành, đó thể là sư phụ, cũng thể sư phụ."

 

Hạ Từ khi đó nửa hiểu nửa , gì.

 

bây giờ, cô bé chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nữa.

 

Cô là một học sinh lớp sáu sắp nghiệp tiểu học. Bước cuối năm học, bài vở càng lúc càng nhiều, các lớp học thêm cũng nối tiếp từ năm lớp bốn đến giờ dứt.

 

Từ một học sinh xếp hạng gần cuối lớp, Hạ Từ kiên trì từng bước leo lên. Hiện tại, cô bé định trong top mười của lớp. Nếu vì tính tình còn ham chơi, thật sự tâm ý học hành, thì thành tích còn thể tiến xa hơn.

 

Vương Sóc thấy cánh tay Hạ Từ đeo hai chiếc băng hiệu cán bộ lớp, : "Ôi, bây giờ còn cán bộ lớp nữa cơ đấy."

 

Hạ Từ kiêu hãnh gật đầu.

 

Lâm Gia Niên giục Hạ Từ lên lầu: "Nhanh bài tập , gần đây bài tập ? Nhanh chóng sắp xếp , ngày mai mang đến lớp học thêm hỏi thầy giáo."

 

Hạ Từ nghĩ đến cuốn vở bài tập trong cặp, vẻ mặt ủ rũ, từng bước từng bước lên lầu.

 

Tống Trạch hét lớn từ trong phòng: "Hạ Từ! Có chị về ?"

 

Hạ Từ qua loa: "Ừ, chị về ."

 

Cô bé thích Tống Trạch nữa.

 

Cho dù từng thích, thì theo thời gian, sự hứng thú cũng dần phai nhạt.

 

Hơn nữa, vấn đề ở Tống Trạch.

 

Tống Trạch khi mới chào đời chẳng hiểu gì về thế giới . Cái gì mà truyền sai thời , chuyện nữ quỷ là một đứa trẻ, . Cậu thậm chí còn phân biệt ai là chơi.

 

Tống Trạch chỉ một điều.

 

Cậu xui xẻo xuyên một bào thai đang trong bụng , trải nghiệm tất cả chuyện khiến gần như tuyệt vọng.

 

Trên đường nhiệm vụ, hệ thống từng hỏi một câu tương tự như liệu trở về thế giới thực khi nhiệm vụ thành .

 

Tống Trạch ! Đương nhiên là !

 

Biến , cái thế giới lộn xộn .

 

hệ thống yêu cầu xác nhận bằng giọng . Một bào thai như thì mở miệng kiểu gì? Không thể gì khác hơn là phó mặc phận, c.h.ử.i thề trong lòng, đờ đẫn im, tiếp tục cùng các chơi chấp nhận phận trở về.

 

Cuối cùng cũng vất vả lắm mới sinh , hít thở khí nhân gian, nước mắt chảy dài vì xúc động, kích động đến mức bật . Y tá còn , giọng thật to, trong những đứa trẻ sinh gần đây, ai gào to bằng Tống Trạch.

 

Tống Trạch hề , sinh chính là một trong những chơi. Cậu cũng ngờ rằng từ lúc ăn uống, vệ sinh đều đám đồng đội chơi trọn vẹn sót.

 

Ban đầu phát hiện xung quanh nhiều , Tống Trạch ngàn vạn suy nghĩ, gia đình sinh tiền ? Tiến độ ám sát quỷ nữ của đồng đội thế nào ? Họ còn nhớ ? Có tìm ?

 

Hà Kỳ tính, thấy Tống Trạch hiểu sự phát triển của thế giới , cố tình cho Tống Trạch. Còn xúi giục chụp cả đống ảnh lộ mông, mặt mũm mĩm tròn xoe đáng yêu.

 

Sau Tống Trạch dần dần bắt đầu nghi ngờ. Sau khi Tống Trạch , liền úp mở dò hỏi.

 

Tống Gia Ngưng hung hăng cho Tống Trạch sự thật.

 

Tống Trạch c.h.ế.t lặng tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn rơi xuống hai hàng nước mắt trong suốt.

 

Nhớ lúc vệ sinh tè dầm tè dãi, đều ở ánh mắt của đám chơi , chỉ c.h.ế.t cho .

 

Đáng sợ nhất là, b.ú sữa mấy tháng trời!

 

Mà Tống Gia Ngưng, chỉ là đồng đội, còn là đàn ông!

 

Cả đời , Tống Trạch thề bao giờ thấy Tống Giai Ngưng nữa!

 

Tống Trạch khi sự thật đập đầu bôm bốp tường. Vì xương sọ của em bé phát triển thiện, thực sự đập lõm một mảng trán. Những chơi chẳng ai thương xót, ngược còn ầm lên, khẩn cấp chạy đến trêu chọc.

 

Đây là chuyện con ?!

 

Chỉ Hạ Từ là chút lương tâm, nhạo . Vì Tống Trạch quyết định, sẽ ghét bỏ đứa trẻ đáng ghét đặt tên lung tung nữa.

 

Mặc dù đó bà Khương dùng từ điển giúp nắn đầu khi ngủ, nhưng Tống Trạch vẫn còn ám ảnh, thỉnh thoảng che trán nhỏ của , lo sợ đầu biến dạng.

 

Tuy bên ngoài là trẻ con, nhưng bên trong Tống Trạch vẫn là linh hồn trưởng thành. Đôi khi những hành vi vô tình thể hiện , đủ để gọi là thần đồng.

 

Ban đầu, Hạ Từ vô cùng hạnh phúc khi phát hiện một đứa em trai thần đồng.

 

Tống Trạch hổ, mặt dày đón nhận lời khen chớp mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-duong-co-nu/chuong-85-tong-trach-dang-ghet-day-la-thu-tinh-sao.html.]

, kẻ nịnh hót Hạ Từ dần dần cảm thấy gì đó đúng.

 

Tống Trạch, em trai , sắp bắt kịp khi mới hai tuổi!

 

Hạ Từ đang thơ mà mắc kẹt một câu, Tống Trạch thản nhiên tiếp vế .

 

Hạ Từ đang luyện tiếng Anh, Tống Trạch liền giẫm chân lên bảng phiên âm cô bé đang , chê cô bé phát âm sai.

 

Hạ Từ văn, Tống Trạch dùng bút chì khoanh khoanh vẽ vẽ, khoanh hết mấy câu dùng sai từ và chính tả trong bài cô bé.

 

Những chuyện như xảy bao nhiêu . Cuối cùng, Hạ Từ trừng mắt Tống Trạch nhỏ bé, "Oa" một tiếng bật nức nở, tức giận ném Tống Trạch khỏi phòng.

 

Cô bé tự kỷ .

 

Hà Kỳ đẩy cửa , phát hiện Hạ Từ đang ôm đầu gối thẫn thờ trong góc tối.

 

"Em vô dụng quá," Hạ Từ vốn ngừng , nhưng khi thấy quen, nước mắt như vỡ đê, "Em còn bằng một đứa bé hai tuổi."

 

Từ khi sinh đến giờ, đây là đầu tiên Hạ Từ cảm thấy thất bại đến .

 

Trước đây để tâm đến điểm là vì cô bé từng nghiêm túc học hành. từ khi bắt đầu học thêm, Hạ Từ khao khát học giỏi, thậm chí từng tự hào vì nhanh chóng bắt kịp các bạn trong lớp.

 

Sự tự tin trong học tập , Tống Trạch phá hủy.

 

Hà Kỳ buồn đau lòng: "Em trai em là trường hợp đặc biệt, chúng so với nó ?"

 

Anh an ủi Hạ Từ nửa ngày, Hạ Từ mới chịu xuống lầu ăn cơm.

 

Đến tối, Hà Kỳ túm Tống Trạch hỏi cho lẽ.

 

Kết quả Tống Trạch là vì lòng giúp đỡ Hạ Từ.

 

"Hơn nữa, áp lực mới động lực chứ." Tống Trạch nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, vẻ mặt đầy chính khí.

 

Hà Kỳ cạn lời.

 

Thế nên khi Hạ Từ về nhà, thấy tiếng Tống Trạch reo lên từ trong phòng, sắc mặt cô bé liền tối sầm.

 

Cô bé phòng, mở bài tập .

 

Bài toán gà và thỏ trong chuồng cô bé cứ sai mãi.

 

Hôm nay thầy giao một bài toán dạng Olympic, vẫn là kiểu đó. Hạ Từ vò đầu suy nghĩ hơn mười phút, vẫn tìm lời giải.

 

Tống Trạch ở ngoài gõ cửa.

 

"Hạ Từ!"

 

Hạ Từ lười dậy, đáp: "Cửa khóa."

 

Tống Trạch hì hì chạy .

 

Hạ Từ lập tức một dự cảm chẳng lành, cái tên nhóc thích lên mặt chuẩn sửa bài giúp cô đây, cô bé đau đầu.

 

"Chị tắm , em ngoan ngoãn chơi với Đại Sơn nhé."

 

Con ch.ó Đại Sơn phụ lòng cái tên của nó, ban đầu là một cục bé tí tẹo phát triển mạnh mẽ, bây giờ cao ngang eo Hạ Từ . Đại Sơn đang đất gâu gâu hai tiếng với Tống Trạch, còn vẫy đuôi mừng rỡ.

 

Tống Trạch phản ứng vô cùng mãnh liệt với cái tên Đại Sơn, thật sự lập tức bịt tai: "Đi , tắm nhanh lên."

 

Cậu bé xuống, tựa lưng Đại Sơn đang . Vừa nghiêng liền thấy cặp sách của Hạ Từ đặt một bình giữ nhiệt, bên kẹp một tấm thiệp nhỏ như lòng bàn tay.

 

Hạ Từ cầm khăn tắm chạy vội nhà tắm như trốn giặc.

 

Lúc cô bé tắm xong bước , trong phòng thấy bóng dáng Tống Trạch . Hạ Từ thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô bé lau tóc, bàn học.

 

Trên cuốn vở bài tập vốn trống trơn thêm sáu bảy bước giải, chính là đáp án mà Hạ Từ nghĩ .

 

Hạ Từ: ......

 

Cô bé ngao ô một tiếng úp mặt xuống bàn học.

 

------

 

Dưới lầu.

 

Vương Sóc: "Chuyện lên cấp hai phiền phức lắm ?" Mặc dù con, nhưng những xung quanh cũng , chuyện học hành của con cái là một vấn đề đau đầu.

 

Lâm Gia Niên: "Thành tích của con bé tự nâng lên , cũng gì đáng lo." Cấp hai tư thục xưa nay thi khó, nhưng Hạ Từ vượt ngưỡng điểm chuẩn, thật sự nhờ Bùi Nghi Bân bỏ tiền.

 

Nghĩ đến đây, khóe môi Lâm Gia Niên từ từ nhếch lên.

 

"Con bé giành suất tuyển thẳng trung học Anh Hoa, nửa cuối năm nay chính là học sinh cấp hai ."

 

Vương Sóc ha hả, Lâm Gia Niên đang khoe khoang chứ.

 

"Gần đây cố tình nới lỏng một chút, Thương Truy bên tin tức ," Vương Sóc thu vẻ trêu chọc, đưa câu chuyện trở quỹ đạo chính, "Hai năm nay đè nén đủ , cuối cùng cũng lộ diện thôi."

 

Lâm Gia Niên đang định tiếp, liền thấy Tống Trạch đang ôm tay vịn cầu thang, từng chút từng chút bò xuống, trong túi áo nhỏ còn nhét thứ gì đó.

 

"Giúp với." Tống Trạch nhận thấy ánh mắt của Lâm Gia Niên liền vội vàng .

 

lầu, Thang Nguyên liền nhạt một tiếng, đó bước lên, một tay bế thốc Tống Trạch xuống.

 

Tống Trạch dám nấn ná trong phòng Hạ Từ, chỉ cảm thấy trong túi gì đó ngày càng nóng lên.

 

Cậu sờ tới sờ lui, nghĩ tới nghĩ lui, mặt hiện rõ vẻ rối rắm c.h.ế.t.

 

Đợi ăn cơm xong, Hạ Từ lên lầu, Tống Trạch giơ ngón trỏ lên hiệu im lặng.

 

Tống Gia Ngưng nể mặt chút nào: "Thằng nhóc, tè dầm ?"

 

Tống Trạch: "...Không . tìm thấy nó ở bên cạnh cặp sách của Hạ Từ."

 

Cậu cuối cùng cũng lấy tấm thiệp để trong túi áo một lúc lâu.

 

Tấm thiệp bọc trong một phong thư bằng giấy trắng, mặt ngoài mấy chữ bằng bút lông đen.

 

【to Hạ Từ】

 

Bảy cái đầu chụm , tấm thiệp nhỏ, trong nháy mắt, cả phòng ăn yên lặng như tờ.

 

"Đây là..." Bùi Nghi Bân cau mày, nheo mắt .

 

"Thư tình?"

Loading...