Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 102: --- Hoàng hậu nương nương thật tốt
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:38:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi năm hết Tết đến, trong cung một hài t.ử yểu mệnh.
Chính xác hơn là một t.h.a.i nhi mất, bởi hài t.ử còn kịp chào đời.
Sở dĩ “” là bởi hai năm gần đây, cung cấm chẳng mấy khi hài t.ử đời. Hoặc giả, dù sinh , nhưng chẳng bao lâu liền yểu mệnh mà c.h.ế.t.
Nguyên nhân thì đủ loại, kẻ do sơ ý vấp ngã, kẻ vì tâm trạng u uất, kẻ bởi thể chất yếu ớt...
Người mất hài t.ử gần đây là Viên Tiệp Dư ở Linh Dục Cung.
Nghe nàng m.a.n.g t.h.a.i mà hề , ăn vật , bụng quặn đau đến mức hạ thể chảy máu, khi mới hài t.ử còn.
Hoàng thượng Mộ Dung Vũ vì chuyện mà vô cùng tức giận, cho rằng Viên Tiệp Dư quả thật bất cẩn.
Sao thể đến mức ngay cả việc mang long tự cũng ?
Khi Tiên Đế tại vị cũng vốn nhiều con nối dõi, Mộ Dung Vũ cũng lâm cảnh tương tự.
Viên Tiệp Dư ở Linh Dục Cung sắp ngất .
Nàng vẫn mãn nguyệt, thể bất tiện thể thị tẩm Hoàng thượng, sắc mặt trông cũng vô cùng tiều tụy.
Hoàng thượng Mộ Dung Vũ đến thăm một , chỉ một câu hãy nghỉ ngơi cho , rời .
Dù thì ngoài Viên Tiệp Dư , hậu cung vẫn còn nhiều giai nhân trẻ tuổi yêu kiều, từng sinh nở, đang chờ đợi sự sủng ái nhất thời hứng khởi của Hoàng thượng.
Những cành cây trong sân Linh Dục Cung tuyết dày nặng trĩu đè cong.
Viên Tiệp Dư đang úp giường nức nở, cuộn tròn, lưng còng xuống cong như cành cây oằn cõng tuyết.
“Nương nương đừng quá đau lòng, vẫn còn trẻ lắm, ắt sẽ cơ hội.” Cung nữ bên giường khẽ khàng an ủi.
Song Viên Tiệp Dư vùi mặt chăn, vai và lưng vẫn khẽ run rẩy.
Nàng vẫn còn trẻ, mười sáu tuổi nhập cung, chịu đựng hai năm, giờ cũng chỉ mới mười tám.
hai năm cô quạnh đó dễ chịu đựng, gần đây cuối cùng cũng chờ Hoàng thượng sủng hạnh, bản mang thai, nghĩ rằng nửa đời trong cung cũng sẽ chỗ dựa.
Ngay cả khi kinh nguyệt trễ kỳ, nàng trực giác mang thai.
nàng dám .
Bởi lẽ ở trong cung hai năm, nàng từng thấy một hài t.ử nào bình an sinh và lớn lên.
Cung cấm sóng ngầm cuộn trào, nàng xảy chuyện gì, nhưng vẫn luôn cảm giác nguy hiểm.
Viên Tiệp Dư định tìm cách giấu giếm ba tháng đầu, ngay cả khi Thái y đến thỉnh mạch, nàng cũng tìm cớ thoái thác.
ngờ nàng chẳng giữ đến ba tháng đầu, hài t.ử cứ thế hồ đồ mà mất .
Rõ ràng khi ăn bất cứ thứ gì, nàng đều dùng trâm bạc thử qua, thế nhưng vẫn xảy chuyện.
Tất cả đều an ủi nàng, rằng vẫn còn cơ hội, nàng vẫn còn trẻ.
Thế nhưng Viên Tiệp Dư chỉ cho hài nhi hóa thành huyết thủy , mà là rằng, nếu nàng mang thai, mỗi một t.h.a.i nhi tiếp theo đều sẽ chịu chung phận.
Bởi nàng đủ thông minh, trong cung cũng chẳng thế lực, căn bản đấu kẻ tay, thậm chí ngay cả kẻ đó là ai, cách nào cũng .
“Hoàng hậu nương nương giá đáo––”
Bên ngoài điện, tiếng nội thị cất cao bẩm báo vang lên, rơi rụng cả tuyết đọng cành cây.
Cung nữ đỡ Viên Tiệp Dư với đôi mắt đỏ hoe dậy, đến cửa điện cung nghênh Hoàng hậu.
Ai nấy đều Hoàng hậu nương nương là nhân từ công minh.
Trong hậu cung, bất kể ai chịu oan ức gặp hoạn nạn, Hoàng hậu nương nương đều sẽ đích đến thăm hỏi, còn dặn dò cung nhân cậy thế khinh , khó các chủ t.ử sa sút.
“Thần gặp Hoàng hậu nương nương.” Viên Tiệp Dư khom hành lễ.
Thân thể còn kịp cúi thấp Hoàng hậu đưa tay ngăn .
Hoàng hậu thần sắc ưu lo, trong mắt tràn đầy sự quan tâm: “Viên Tiệp Dư cần đa lễ. Thân thể vẫn bình phục, ăn mặc mỏng manh đến ?”
“Trong điện đốt hết than củi lên, nếu để nhiễm lạnh thì chút nào.”
Hoàng hậu nương nương lúc hề vẻ gì, khi chuyện như một chị cả trong nhà dịu dàng che chở, còn sai đến Nghi Phượng Cung lấy thêm Kim Ti Than mang đến Linh Dục Cung.
Viên Tiệp Dư mà rưng rưng lệ: “Thần đa tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm, thần vô dụng, giữ hài tử.”
Hoàng hậu nắm lấy tay Viên Tiệp Dư, vỗ về an ủi:
“Đừng lời ngốc nghếch, thể m.a.n.g t.h.a.i là hữu dụng , chỉ là duyên phận với hài t.ử tới mà thôi. Nàng bây giờ đừng nghĩ nhiều quá, chăm sóc thể mới là quan trọng nhất, nàng tự dưỡng bệnh cho , mới thể tính bước tiếp theo.”
Than củi đốt trong phòng ấm áp, Hoàng hậu còn nhét một chiếc lò sưởi tay mạ vàng khảm ngọc tay Viên Tiệp Dư.
Viên Tiệp Dư cảm thấy cả tay và lòng đều ấm áp, nàng lau nước mắt Hoàng hậu:
“Hoàng hậu nương nương thật .”
Minh Huệ Cung.
Vương Nội Thị hôm nay mang theo một đạo thánh chỉ đến cái sân vắng vẻ từ lâu .
Y bước sân, liền rùng một cái, cảm thấy sân viện đặc biệt lạnh lẽo.
Bùi Thư từ cây hòe to lớn vòng , bộ áo bông màu xám tro gần như hòa một với cây.
Vương Nội Thị trong lòng giật thót.
Bùi Thư bao năm nay ở trong cái sân nhỏ hẻo lánh , mặc bộ xiêm y xám xịt như , nhưng dung nhan vẫn kiều diễm, như tiên t.ử vướng bụi trần.
Vương Nội Thị khom lưng hỏi: “Bùi Tiệp Dư, lão nô phụng mệnh Bệ hạ đến truyền chỉ, Việt Vương điện hạ ở đây ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-102-hoang-hau-nuong-nuong-that-tot.html.]
Bùi Thư bảo Đông Nguyệt gọi Mộ Dung Đệ từ trong điện .
Mộ Dung Đệ áo nhăn nhúm, thần sắc trông vẻ tỉnh táo, hình như mới bò dậy từ giường:
“Vương Nội Thị, phụ hoàng chỉ cho … bản vương ?”
“Chính , lão nô đến truyền thánh chỉ của Thánh thượng.”
Vương Nội Thị nét mặt tươi đổi, hai tay mở tấm lụa vàng rực lên cao giọng tuyên .
Giọng y dài vang, mỗi chữ đều xuyên qua gió lạnh lọt tai những mặt:
“... Năm xưa đất Lĩnh Nam, mưa thuận gió hòa, vật sản phong nhiêu, trẫm tâm vui mừng.
Nay đặc phái Việt Vương tuần thị Lĩnh Nam phong địa, ban rộng ân đức của quân vương, khiến trăm họ Lĩnh Nam nhân đức của thiên tử, quan rõ uy nghiêm của quân chủ. Việt Vương chuyến , nhất định tường tận khảo sát dân tình, rộng rãi tiếp thu dân ý, để an lòng dân, để củng cố quốc bản...
Khâm thử!”
Mộ Dung Đệ còn hết thánh chỉ lảo đảo ngã xuống đống tuyết tan chảy, căng thẳng hỏi:
“Vương Nội Thị, phụ hoàng Lĩnh Nam tuần thị phong địa ? Lĩnh, Lĩnh Nam xa như ...”
Vương Nội Thị Mộ Dung Đệ dáng vẻ trong lòng cũng lắc đầu liên tục, nhưng vẫn cúi đưa thánh chỉ tay Mộ Dung Đệ:
“Hoàng thượng là vì coi trọng Việt Vương điện hạ mới hạ chỉ, vả chuyến Cấm vệ quân bảo vệ, điện hạ cần kinh hoảng.”
Mộ Dung Đệ siết chặt thánh chỉ, răng c.ắ.n đến môi tái nhợt:
“Vâng, .”
Bùi Thư cũng nhào đến bên con trai, hoảng hốt : “Sao đột nhiên nơi xa như ?”
Vương Nội Thị ở lâu, tuyên chỉ xong thì nên trở về phục mệnh.
Đông Nguyệt tiễn Vương Nội Thị và những khác khỏi Minh Huệ Cung, bóng xa , khẽ gọi:
“Đi , , xa !”
Hai con co ro đất bật dậy, lau khóe mắt giọt lệ, phủi sạch tuyết .
Hai bước trong điện, Mộ Dung Đệ cầm thánh chỉ xem xem , ngỡ như đang trong mộng:
“Mẫu phi, thể rời khỏi Trường An .”
Tuy chỉ là phái tuần thị, đó về kinh phục mệnh, nhưng y thật sự thể ngoài !
Trước đây mẫu phi sẽ tìm cách để y rời , ngờ nhanh như .
Bùi Thư khẽ : “Tần Dung việc giờ luôn sảng khoái.”
Mộ Dung Đệ tò mò: “Mẫu phi cho Thục Phi lợi lộc gì?”
Bùi Thư chỉ góc sân: “Đã cho nàng một vò rượu hoa hòe ủ lâu năm.”
Mộ Dung Đệ: “Chỉ thôi ?”
Bùi Thư: “Chỉ thôi.”
Bùi Thư Mộ Dung Đệ tuổi còn nhỏ, nên uống rượu, Mộ Dung Đệ còn từng nếm thử rượu hoa hòe do Bùi Thư tự ủ.
“Rượu hoa hòe do mẫu phi ủ ngon ?”
“Ừm, ngon.”
Dao Hoa Cung.
Hoa mai nở rộ tươi thắm, vươn mép cửa sổ, tự thành một bức tranh.
Thục Phi cầm một vò rượu ấm, giường gần cửa sổ tự rót hết chén đến chén khác.
Hương hoa hòe nở rộ đầu lưỡi, theo dòng rượu từ từ trôi xuống cổ họng.
Ninh An luyện thương pháp xong trở về điện, chóp mũi đông lạnh đỏ ửng:
“Mẫu phi đang uống gì ? Thơm quá.”
Thục Phi mặt mang theo hai vệt hồng ửng vì men, vẫy tay gọi con gái :
“Nương rượu ngon, chia cho con nếm thử một ngụm.”
Ninh An kiên quyết từ chối: “Mẫu phi, Thái y con còn nhỏ, nên uống rượu.”
Thục Phi rót lưng chén nhỏ đưa cho con gái:
“Tổng cộng chỉ một vò , bỏ lỡ sẽ còn nữa .”
Ninh An liền lập tức nhận lấy chén: “Ồ, thì con nếm thử.”
Mèo Dịch Truyện
Một ngụm rượu nhỏ nuốt xuống, một chút cũng cay cổ họng, đều ấm lên.
“Thật là rượu ngon nha.” Ninh An ôm chén nhỏ từng chút một nhấp uống, đôi mắt híp .
Giống như một chú mèo lười ham rượu .
Thục Phi con gái ôm chén, càng vui vẻ hơn, khóe mắt cũng ướt đẫm vì .
Đương nhiên là rượu ngon .
Nếu , năm xưa biểu ca keo kiệt đến thế mà giấu ?
Mười mấy năm nàng uống, nay mới cuối cùng nếm thử.