Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 133: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người hầu già nhà họ Tần
Mộ Dung Đệ và Tần lão đầu trong đó, là ba bốn ngày.
Khi Mộ Dung Đệ đang dò dẫm trong đường hầm tối đen, Tô Tri Tri theo Ngũ Anh Nương trong khu chợ nhộn nhịp của Bạch Vân huyện.
Sau khi Lương Dân thôn thiết lập khu thương mại chuyên biệt núi Bố Phường, một chủ cửa hàng ở Bạch Vân huyện cũng nhờ đến hỏi Lương Dân thôn, rằng bọn họ thể lên núi mở thêm một cửa hàng nữa .
Ngũ Anh Nương đến huyện thành xem các cửa hàng của họ mới đưa quyết định.
Tô Tri Tri theo để hóng chuyện, tiện thể thăm bạn học cũ.
Tiết Triệt cùng, y đang bận quản sự nhỏ ở xưởng dệt núi.
Hai con phố đói bụng, bèn Hắc Sơn Thực Tứ xuống uống hai bát .
Hắc Sơn Tửu Lâu ngày càng phát triển, nhưng các món ăn ngon bổ rẻ của Hắc Sơn Thực Tứ vẫn các gia đình bình dân ưa chuộng.
Tô Tri Tri uống , ăn một miếng bánh đậu đỏ ngọt lịm, tinh thần:
“Nương, phía là cửa hàng tương dầu Trương Ký, con xem Trương Sinh Tài.”
Trương Sinh Tài là bạn học đây sẽ học ủ tương dầu.
Tô Tri Tri tò mò hiện tại y ủ tương dầu .
Ngũ Anh Nương liếc biển hiệu cửa hàng tương dầu Trương Ký cách đó vài bước, khẽ gật đầu:
“Đi , mang hai miếng bánh đậu đỏ cho bạn học của con.”
Ngũ Anh Nương lấy giấy gói hai miếng bánh đưa cho Tô Tri Tri cầm.
Tô Tri Tri bưng bánh đậu đỏ cửa, sắp đến cửa hàng tương dầu thì va một bóng .
“Ai da.” Tô Tri Tri lùi , suýt nữa rơi bánh trong tay.
Tô Tri Tri vững kỹ, thấy va là một ông lão ăn mặc như hầu.
Ông lão đó quần áo cũ ngắn, , mấy gói giấy trong tay va rơi xuống đất.
Ông lão hỏi Tô Tri Tri: “Cô bé chứ? Xin , lão phu để ý.”
“Không ạ, và bánh đều ngã.” Tô Tri Tri giúp ông lão cùng nhặt đồ đất lên.
Khi nhặt đồ, bụng ông lão sôi ùng ục hai tiếng.
Tô Tri Tri ông lão giọng địa phương khác.
Người lớn tuổi như ngoài việc thật dễ dàng.
“Nếu ông đói bụng thì thể đến Hắc Sơn Thực Tứ phía . Người lớn tuổi đến ăn cơm, tiền món ăn sẽ ưu đãi đó ạ.”
Ông lão liếc Hắc Sơn Thực Tứ, đáp: “Được, cảm ơn cô bé.”
Tô Tri Tri cầm bánh đậu đỏ tìm Trương Sinh Tài.
Ông lão va xách các gói giấy trong tay về phía Hắc Sơn Thực Tứ.
Phía một nam t.ử áo gấm ba mươi mấy tuổi chạy đến gọi:
“Lão Tiêu, ông thế?”
Ông lão đầu thấy đến, cúi :
“Lão nô đang giúp công t.ử tìm đồ ăn.”
Tần Nguyên ghé sát ông lão, hạ thấp giọng:
“Tổ phụ, đừng lang thang nữa, nên lên xe ngựa thôi.”
Tần Khiếu nheo mắt, vẫn :
“ lão nô thấy công t.ử chắc chắn đói , mua chút đồ ăn.”
Tần Nguyên thỏa hiệp: “...Được.”
Hai ông cháu mua đồ ăn, lên một chiếc xe ngựa bên đường.
Trước khi lên xe ngựa, Tần Khiếu cung kính xách thức ăn, nhường Tần Nguyên lên xe .
Hai lên xe ngựa xong, lập tức đổi chỗ.
Tần Khiếu thoải mái nghiêng giường nhỏ, Tần Nguyên tháo đồ ăn bày lên cái bàn nhỏ trong xe ngựa, lấy túi nước đựng đưa cho tổ phụ.
Tần Nguyên tổ phụ, quả thật đau đầu.
Tổ phụ y đến Lĩnh Nam nghiệm thu áo bông, nhất định theo cùng.
Tổ phụ kinh thành quá buồn chán, cả đời từng đến Lĩnh Nam, xem, còn thể giúp Tần Nguyên giám sát quân phục.
Tần Nguyên lúc đầu đồng ý, nhưng căn bản thuyết phục tổ phụ.
Tổ phụ tìm một bộ quần áo cũ của hầu, hóa trang thành lão bộc theo y.
Ban ngày ở bên ngoài, tổ phụ là hầu, y là chủ nhân.
Buổi tối đến trạm dịch, phòng thì đảo ngược .
“Khụ khụ khụ...” Tần Khiếu đang nửa ăn uống thì sặc.
Tần Nguyên tiến đến vỗ lưng cho tổ phụ, giọng nhỏ như tiếng muỗi:
“Tổ phụ, hà tất ngoài chịu khổ thế ?”
Tần Khiếu uống mấy ngụm nước: “Ai chịu khổ ? Ta chẳng đang ?”
Ông lấy mấy hạt đậu phộng bỏ miệng: “Ưm, chiên thơm thật.”
Tần Nguyên nữa.
Y vì tổ phụ nhất định đến.
Dẫu tổ phụ rời quan trường, nhưng trong lòng vẫn thể buông bỏ tướng sĩ Tây Bắc, tin quân nhu gửi đến Tây Bắc năm ngoái vấn đề, năm nay nhất định tự trông chừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-133.html.]
Phía xe ngựa của Tần Nguyên một hàng binh lính theo, một là để bảo vệ an , hai là dùng để áp tải vật tư.
Phía xe ngựa là một chiếc xe ngựa khác.
Cố Thứ sử ở phía .
Cố Thứ sử hôm nay gặp mặt tóm tắt tình hình xưởng, bây giờ đang dẫn Tần Nguyên đến Lương Dân thôn kiểm tra thực địa.
Tần Nguyên mới đến Lĩnh Nam, theo lý mà bái kiến Việt Vương .
Cố Thứ sử : “Vương gia quan tâm dân chúng, đang điều tra trong dân gian, khó tìm thấy tung tích.”
Tần Nguyên đối với lời chút nghi ngờ, y ở kinh thành gặp Việt Vương, thấy đó trầm lặng nhút nhát, giống dám khắp nơi điều tra ở Lĩnh Nam.
Tuy nhiên Tần Nguyên cũng chuyên đến để gặp Việt Vương, Cố Thứ sử như , y cứ trực tiếp chính sự.
Xe ngựa một đường chạy giữa núi.
Đường núi sửa một nửa, nửa đầu gập ghềnh nhỏ hẹp, nửa bằng phẳng rộng rãi.
Hai ông cháu Tần Khiếu vén một góc rèm.
Trước tiên là thấy lạ lùng khi xưởng ở nơi hẻo lánh như , bọn họ khỏi thành càng thì càng ít, bốn bề chỉ cây cối rậm rạp đến tận chân trời, thấy dấu vết .
Rồi đó càng kinh ngạc hơn, khi rẽ đường núi, trong tầm mắt xuất hiện các cửa hàng hai bên đường.
Nào là bán tạp hóa, bán đồ ăn vặt, giặt là quần áo... ngay cả tửu lầu khách sạn cũng .
Tần Nguyên thẳng thốt cảm thán: “Núi trùng nước điệp ngỡ đường, liễu biếc hoa tươi một thôn.”
Tần Khiếu biển hiệu Hắc Sơn Tửu Lầu, nghĩ đến Hắc Sơn Thực Tứ mà thấy trong huyện.
Rồi liên tưởng đến vải Hắc Sơn và mực Hắc Sơn, chợt nhận thì tửu lầu và thực tứ cũng là ngành nghề của thôn.
“Lương Dân thôn.” Tần Khiếu nhấm nháp ba chữ trong miệng.
Không đơn giản chút nào.
Xe ngựa dừng .
Cố Thứ sử : “Tần Lang Trung, chúng đến .”
Tần Nguyên bước xuống xe, Tần Khiếu hóa thành hầu già theo .
Cố Thứ sử liếc Tần Khiếu, Tần Nguyên một cách kỳ lạ.
Từ xa xôi kinh thành đến đây, mang theo một tùy tùng trẻ tuổi khỏe mạnh, mang theo một lão bộc?
Lão bộc tuổi lớn như , chắc xách nổi hành lý.
Tuy nhiên, lão bộc dáng thẳng tắp, còn khá khí thế, tám phần là từng hầu hạ thế hệ lão thái gia trong nhà.
Cố Thứ sử cảm thấy lão bộc hình như chút quen mắt.
Ông thầm quả thật chút hồ đồ .
Nhiều năm nhậm chức ở kinh thành, đừng là , phỏng chừng một con ch.ó từ kinh thành đến cũng sẽ nghĩ là quen mắt.
“Cố Thứ Sử, Hắc Sơn Bố Phường xây núi ư?” Tần Nguyên chân núi ngẩng đầu.
Chẳng một ngọn núi lớn, mà là một ngọn đồi nhỏ, độ dốc thoai thoải, đỉnh núi dường như một vùng bằng phẳng rộng lớn.
Cố Thứ Sử: “Lĩnh Nam núi nhiều đồng bằng ít, đừng là công xưởng núi, ngay cả nhiều ruộng đồng cũng ở núi.”
Lục Xuân Nương chân núi nghênh đón: “Dân nữ Lục Xuân Nương bái kiến hai vị đại nhân.”
“Cố Thứ Sử, vị là ai?” Tần Nguyên về phía Cố Thứ Sử.
Cố Thứ Sử giới thiệu: “Đây là đại quản sự của bố phường, bộ nhân lực và thời gian thi công của khu bố phường núi đều do Lục nương t.ử sắp xếp.”
Tần Nguyên kinh ngạc, ngờ quản lý một bố phường lớn như là một nữ nhân.
“Hai vị đại nhân xin hãy theo .” Lục Xuân Nương Tần Nguyên đang nghĩ gì.
Nàng khẽ mỉm , cũng bận tâm.
Trước đây nhiều thương nhân đến mua vải, khi nàng quản lý bố phường, đều từng lộ vẻ kinh ngạc hoặc khinh miệt.
Ngay cả Cố Thứ Sử và Tống Huyện lệnh ban đầu cũng lộ vẻ bất ngờ.
đó, khi thấy Lục Xuân Nương điều hành bố phường đấy, vẻ kinh ngạc mặt họ đều chuyển thành sự tán thưởng và khâm phục.
Binh lính nghỉ ngơi chân núi, Tần Hiếu tổ tôn theo Cố Thứ Sử lên núi xem xét.
Bố Phường Sơn là ngọn núi mới khai phá năm nay, tận dụng nguyên liệu tại chỗ, đốn gỗ rừng nhà.
Cây cối tuy giảm nhiều, nhưng hoa cỏ mặt đất vẫn tươi .
Gió thổi tới, mùi hương hoa cỏ, cùng tiếng xe sợi và tiếng chuyện.
Tần Hiếu và Tần Nguyên theo Lục Xuân Nương và Cố Thứ Sử lên , đường qua một căn nhà và công nhân đang việc.
Có nam nữ, già trẻ.
Lục Xuân Nương chào hỏi , tiếp tục dẫn về phía đỉnh đồi.
Mèo Dịch Truyện
Khi đến chỗ đất trống đỉnh đồi, mấy dừng bước.
Lục Xuân Nương hắng giọng, vươn tay hướng ánh mắt Tần Nguyên xuống bốn phía:
“Đại nhân xin hãy xem, đây chính là cảnh bố phường của chúng .”
Tần Nguyên và Tần Hiếu núi, thu trọn cảnh sắc bốn phía sườn núi đáy mắt.
Trời xanh, cỏ biếc.
Nhà cửa hàng trăm gian.
Người qua hơn ngàn.
Đi tấp nập, tạo thành một cảnh tượng hùng vĩ.
Những tấm vải trắng ngà từng mảng lớn phơi núi, tựa như những áng mây từ trời rơi xuống.