Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 148: Tướng Quân Ghé Bữa ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong đêm, lều bạt gió thổi phần phật.

 

Trong trướng, mấy chuyện với giọng khẽ.

 

Mèo Dịch Truyện

Trong ánh sáng lờ mờ, mấy vây quanh .

 

“… Ta vì tư lợi bản mà hại Tiết gia quân, vốn mặt mũi nào gặp ngươi, nhưng thiên lý rõ ràng, gặp hài t.ử A Triệt . Là lão thiên gia để thoát c.h.ế.t, mang chân tướng năm xưa đến Tây Bắc.”

 

Ngụy Đại Xuyên quỳ mặt Tiết Ngọc Thành.

 

Ngụy Đại Xuyên ngoài bảy mươi, Tiết Ngọc Thành quá ba mươi.

 

Một lão giả tóc bạc quỳ mặt hậu bối tuổi ba mươi, thật trái với lễ nghi già trẻ.

 

Theo lý mà , khi trưởng bối quỳ xuống, hậu bối nên đỡ dậy.

 

Tiết Ngọc Thành .

 

Y cứng rắn nhận lấy một quỳ của Ngụy Đại Xuyên.

 

Tiết Ngọc Thành bên mép giường hành quân, hai mắt đỏ ngầu, mu bàn tay gân xanh nổi lên.

 

Y năm xưa Ngụy Phù nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng y thể oán hận?

 

Năm Vĩnh Gia thứ năm, y mới mười bốn tuổi.

 

Y cầm kiếm, c.h.é.m g.i.ế.c trong tuyết một cách tuyệt vọng.

 

Tuyết thì lạnh.

 

Máu thì nóng.

 

Thân thể trưởng cứng đờ như băng.

 

Khi trưởng c.h.ế.t, một tay lấy kiếm chống đất, tay đặt lên n.g.ự.c trái.

 

Đao của Hồ nhân đ.â.m rút thể trưởng chín , thậm chí còn c.h.ặ.t đ.ầ.u trưởng mang về để tăng chiến công.

 

Huynh trưởng tắt thở, nhưng đao của Hồ nhân c.h.é.m xuống vẫn dừng.

 

Tiết Ngọc Thành cạnh trưởng, dùng kiếm và thể đỡ những nhát đao của địch.

 

Y từng chỉ là một hài t.ử nhút nhát, khi ở biên quan thấy đao của Hồ nhân dính m.á.u sẽ sợ hãi run rẩy, sẽ kìm lùi .

 

Y từng hỏi trưởng, vì trưởng sợ.

 

Huynh trưởng tự giễu: “Ta đương nhiên cũng sợ, sợ đau cũng sợ c.h.ế.t. nếu chúng sợ hãi bỏ chạy, lùi bước, thì bách tính Trung Nguyên sẽ gặp tai ương.”

 

Lưỡi đao sắc bén đ.â.m rách da thịt Tiết Ngọc Thành, y lúc mười bốn tuổi lóc tuyệt vọng, vung kiếm.

 

Khi y mới hiểu rằng ai là sợ c.h.ế.t, ai là c.h.ế.t.

 

bởi vì những thứ bảo vệ, nên mới thà c.h.ế.t chứ lùi bước.

 

Giống như y liều c.h.ế.t bảo vệ thể trưởng.

 

Giống như trưởng thà c.h.ế.t cũng giữ vững Thương Hàm Quan.

 

Đến khi Ngụy Phù cuối cùng mang quân cứu viện đến, Tiết Ngọc Thành cũng kiệt sức.

 

Y ôm lấy thể trưởng, từ vạt áo của trưởng sờ một lá bùa bình an thấm đẫm máu.

 

Tiết Ngọc Thành từng nghĩ nhiều , chỉ cần quân cứu viện của triều đình đến sớm hơn một chút, trưởng lẽ sống sót, những cũng sống sót.

 

Chỉ cần đến sớm hơn một chút, sớm hơn một chút…

 

Những năm nay y vẫn luôn điều tra chuyện năm Vĩnh Gia thứ năm, y từng nghi ngờ một thế lực trong kinh thành, nhưng bao giờ tìm chứng cứ xác thực.

 

Năm Vĩnh Gia thứ tám, Bùi gia oan thông địch phản quốc, y tin. Năm , khi mười tám tuổi, y thậm chí mang theo đầy thương tích cung, dùng quân công cầu Hoàng thượng điều tra vụ án.

 

“Ha ha…” Khóe môi Tiết Ngọc Thành bỗng nhiên nở một nụ thê lương.

 

Hóa , từ đến nay nào cần gì chứng cứ.

 

chứng cứ, cũng sẽ đợi ngày công đạo trả .

 

Gia huấn Tiết gia, trung quân hộ dân.

 

Từ nay về , y Tiết Ngọc Thành chắc giữ vững hai chữ đầu.

 

Ngoài trướng, tiếng gió rì rào như than.

 

Tựa tiếng bi ca của ngàn vạn quân ngựa cùng gào thét, xuyên qua mảnh đất vô bờ.

 

Tần Tiếu, Ngụy Đại Xuyên từ trong trướng chậm rãi bước .

 

Bóng hình ánh trăng càng lúc càng kéo dài.

 

Tần Tiếu vỗ vỗ vai Ngụy Đại Xuyên.

 

Ngụy Đại Xuyên hít một khí lạnh buồng phổi: “Báo Tử, hài t.ử Ngọc Thành đó khó tay quá, ngươi lão Tiết đ.á.n.h một quyền .”

 

Tần Tiếu lùi vài bước: “Vậy ngươi vững .”

 

Tần Tiếu dốc sức vung quyền, giáng mạnh n.g.ự.c Ngụy Đại Xuyên.

 

Tần Báo T.ử dù già cũng vẫn là một lão báo.

 

Cú đ.ấ.m vẫn đầy sức mạnh và khí thế.

 

Ngụy Đại Xuyên đ.á.n.h ngã ngửa , dài nền tuyết.

 

Tần Tiếu: “Đau ?”

 

Ngụy Đại Xuyên: “Khá đau, giống như sức tay của lão Tiết.”

 

Ngực thật sự đau, nhưng tảng đá đang chặn ngang n.g.ự.c dường như cũng đ.á.n.h nát.

 

Ngụy Đại Xuyên duỗi tứ chi.

 

Trước mắt là đầy trời sáng, tựa như vô đôi mắt đang y.

 

Những đôi mắt y, cũng về doanh trướng xa.

 

Tiết Ngọc Thành và Hách Nhân đàm luận đến tận khuya.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-148-tuong-quan-ghe-bua.html.]

 

Nửa đêm về sáng, hai mới cùng bước khỏi trướng.

 

Sắc mặt Tiết Ngọc Thành trầm tĩnh hơn nhiều.

 

chữ “xuyên” giữa hàng mày vẫn giãn .

 

Ngoài những binh sĩ canh gác đêm thỉnh thoảng ngang qua, bốn bề đều yên tĩnh.

 

Doanh trướng của nhóm Hắc Phỉ Sơn là do tự họ mang đến dựng, ở góc khuất quân doanh.

 

Tiết Ngọc Thành theo Hách Nhân lều, thấy Tiết Triệt ngủ say trong trướng.

 

Áo bông cởi, chỉ đơn giản đắp một tấm chăn mỏng, xem là đợi quá lâu, đợi đến ngủ .

 

Tiết Ngọc Thành nhẹ bước chân, cạnh nhi tử, trong mắt tràn đầy vẻ từ ái.

 

Y đặt tay lên đầu Tiết Triệt.

 

Nhi t.ử cao hơn , hình cũng cường tráng hơn một chút, nước da sạm đôi chút.

 

vẫn là nhi t.ử của y.

 

Tiết Triệt ngủ sâu, mơ hồ cảm thấy chạm đầu , mơ màng mở mắt.

 

“Phụ .” Ánh mắt Tiết Triệt lập tức trở nên sáng rõ, từ giường dậy.

 

Y chỉ một chữ, nhưng đôi mắt đang phát sáng, rõ ràng là vui mừng.

 

khi gọi một tiếng “phụ ”, nên gì.

 

“Nghe Triệt nhi giờ đang luyện kiếm pháp, luyện đến ?”

 

Tiết Ngọc Thành ôn hòa, sát khí đó đều tan biến hết, hệt như một phụ bình thường hỏi han công việc học hành của nhi tử.

 

Tiết Triệt đến hành lý lấy thanh mộc kiếm đào của : “Phụ , sư phụ dạy hài nhi độc môn tâm pháp, hài nhi hiện giờ luyện đến…”

 

Tiết Triệt , múa hai chiêu thức cho Tiết Ngọc Thành xem.

 

Tiết Ngọc Thành kiên nhẫn lắng , vẻ mặt mãn nguyện trong mắt càng lúc càng đậm.

 

Tiết Triệt múa kiếm pháp xong, nhất thời gì, nhưng nhớ đến những lúc Tri Tri chuyện với Hách Nhân và Ngũ Anh Nương, hình như đều là những chuyện vặt vãnh.

 

Tiết Triệt liền cũng mở lời : “Trên đường chúng đến đây, Tri Tri nhặt nhiều đồ vật…”

 

Y kể về những chuyện vặt vãnh đường, Tiết Ngọc Thành cũng chăm chú, hệt như đang lắng quân cơ đại sự, bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

 

Khi Tiết Ngọc Thành từ trong trướng bước , hừng đông ló rạng.

 

Một ngày mới bắt đầu.

 

Mặt trời vẫn mọc, tinh tú ẩn hiện nửa vời trời.

 

Giữa trời đất, nhuốm một màu xanh thẳm huyền ảo tĩnh mịch.

 

Ngay cả nền tuyết cũng dường như nhuộm một màu xanh lam nhàn nhạt.

 

Trong một mảng xanh nhạt, hai bóng .

 

Thu Cẩm Ngọc và Nghi Thiên Cơ đang ở bên đống lửa.

 

Trên đống lửa gác một cái nồi nhỏ, nước canh sôi ùng ục.

 

Đó là nước canh dùng để nấu mì sợi sáng nay.

 

Tiết Ngọc Thành, thức trắng đêm, qua đó, mùi thơm của canh đậm đà cho bụng đói cồn cào.

 

“Tiết tướng quân, sớm an, dùng một chén canh ?” Thu Cẩm Ngọc đợi Tiết Ngọc Thành đáp lời, múc một chén canh .

 

“Đa tạ.” Tiết Ngọc Thành nhận lấy canh uống một ngụm.

 

Canh nguội nhanh, trong chốc lát trở nên ấm hơn tay.

 

Tiết Ngọc Thành một uống cạn, trả chén cho Thu Cẩm Ngọc.

 

Thu Cẩm Ngọc hỏi: “Tiết tướng quân dùng một chén mì sợi ?”

 

Tiết Ngọc Thành : “Có phiền .”

 

Nghi Thiên Cơ bên cạnh , mi tâm giật một cái, cảm thấy đường đường là tướng quân, đến chỗ chúng mà xin canh xin mì sợi thế ?

 

A Thu nấu nướng vất vả như , nhiều thời gian rảnh để nấu cho khác?

 

“A Thu, để nấu cho.”

 

Nghi Thiên Cơ từ tay Thu Cẩm Ngọc nhận lấy mì sợi, nhưng Thu Cẩm Ngọc chê bai.

 

Thu Cẩm Ngọc đ.á.n.h tay y đang đưa : “Ngươi đừng nấu cháy, chén là của Tiết tướng quân, lát nữa chén của ngươi thì tự nấu .”

 

Nghi Thiên Cơ đ.á.n.h tay, ngượng nghịu sang một bên.

 

Một ngoài bốn mươi, giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi, cam lòng mì trong nồi.

 

Mì sợi dai mềm, trong nước canh như tơ lụa, nấu xong vớt chén.

 

Tiết Ngọc Thành nhận lấy chén mì sợi , gắp một đũa mì đưa miệng.

 

Từng sợi mì đều thấm đẫm nước canh, vô cùng ngon miệng.

 

Giống hệt hương vị của mười mấy năm về .

 

Tiết Ngọc Thành ăn xong mì, đặt chén xuống đất bên cạnh, dậy trang nghiêm cúi hành lễ với Thu Cẩm Ngọc:

 

“Đa tạ Thu nương tử.”

 

Thu Cẩm Ngọc và Nghi Thiên Cơ đều ngẩn đôi chút.

 

Thu Cẩm Ngọc: “Không cả, chỉ là một chén mì nước thôi, tướng quân cần thế.”

 

“Ta tạ là chén mì , mà là chuyện năm xưa nàng tương trợ ở Tây Bắc. Nếu nàng khi đó một lẻn doanh trại Hồ nhân trộm binh phù, e rằng Tiết gia quân của sẽ tổn thất nặng nề hơn nữa.”

 

Tiết Ngọc Thành Thu Cẩm Ngọc, nở một nụ nhạt,

 

“Thu tỷ, nhiều năm gặp, xin thứ Ngọc Thành mắt kém, đến giờ mới nhận Thu tỷ.”

 

 

Loading...