Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 160: --- Bọ Cạp Đuôi Lạnh
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:39:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong tay Ngu Như Bạch nhét một phong thư.
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng thấy các trưởng lão đều mở lời, nghĩ hẳn việc quả thật quan trọng.
Mặt khác, y cũng gặp Hoa Thiên Kiều, đích hỏi rõ những nghi vấn trong lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tri Tri và đoàn ngủ một đêm ở Thần Y Cốc đều tinh thần sảng khoái thức dậy.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt mỗi đều nhận một gói nhỏ đồ ăn vặt, bên trong kẹo gạo, bánh gạo, bánh hồng (hồng khô) và nhiều thứ khác.
9_Thu Cẩm Ngọc cảm thấy sáng nay thức dậy dung quang rạng rỡ.
Hôm qua vị đại phu pha một bát chất lỏng sền sệt là gì đắp lên mặt nàng, nàng nhắm mắt ngủ một giấc, khi tỉnh dậy làn da trở nên ẩm mượt.
Tần Khiếu chân hình như linh hoạt hơn một chút, Ngụy Đại Xuyên trong lòng mang theo t.h.u.ố.c trị mắt.
Tống Ngọc hôm nay eo cũng còn đau nữa, dáng thẳng tắp.
Bọn họ bịt mắt theo Ngu đại phu theo con đường cũ khỏi Thần Y Cốc.
Tô Tri Tri một nữa trải nghiệm “ mù bắt ”, nàng nắm chặt lấy Ngu đại phu phía , miệng ngừng :
“Ngu đại phu, Ngũ Độc Cốc cũng bịt mắt xuyên qua sơn động ?”
“Không cần.”
Giọng Ngu đại phu chợt chuyển,
“ cần cẩn thận hơn một chút.”
Mấy ngày liền đều là trời quang, đỉnh đầu một gợn mây.
Tuyết đường đều tan hết.
Xe ngựa đường hai ngày, tiến một vùng sa mạc.
Ngũ Độc Cốc bốn phía sa mạc bao quanh, bởi tiến Ngũ Độc Cốc, sa mạc là con đường tất yếu qua.
Nửa đầu đoạn sa mạc bọn họ qua, khắp nơi đều là những đụn cát nhỏ.
Những đụn cát là tự nhiên do con bố trí, trong đó phát hiện, bất kể thế nào, hình thái các đụn cát xung quanh hình như đều giống .
Tựa như một mê trận.
Ngụy Đại Thuyên dụi mắt hết đến khác, nghi ngờ cả mắt lẫn đầu óc đều lú lẫn:
"Sao mất nửa ngày mà vẫn ở chỗ cũ thế ?"
Dược sư Ngu ngựa phía , mắt thẳng:
"Chúng ở chỗ cũ, mà thật sự đang tới. Sa khâu nơi đây là chướng nhãn pháp, chớ để mê hoặc."
Đoàn phía Dược sư Ngu , liền xung quanh nữa, cúi đầu theo.
Đến khi mặt trời bóng, họ khỏi sa khâu mê trận.
Tô Tri Tri ở trong xe ngựa thấy buồn chán, ngoài cưỡi ngựa.
"Tri Tri, cưỡi , nghỉ ngơi một lát." Tần Tiếu nhường ngựa cho Tô Tri Tri.
Tô Tri Tri trèo lên lưng ngựa, cưỡi một cách vui vẻ.
Phía một đường bằng phẳng, mênh m.ô.n.g bát ngát.
Tô Tri Tri hình như thấy tiếng gió thổi cát.
rõ ràng là gió.
Tô Tri Tri cúi đầu xuống đất, thấy cát mặt đất đang di chuyển như sóng.
Ánh nắng chói chang chiếu , tạo thành những vệt sáng tối đan xen mặt đất chân.
"Những hạt cát tự chạy? Cát cứ như mọc chân ." Nếu đang vội đường, Tô Tri Tri xuống ngựa chơi cát .
Tiết Triệt Tô Tri Tri , thò đầu khỏi xe ngựa , quả nhiên thấy cát đất đang chuyển động.
Từng hàng từng hàng tiến về phía , như những rãnh nước đang di chuyển.
Đột nhiên, từ trong cát đất nhô lên một cái đuôi gai.
Cát trượt xuống từ hai bên đuôi.
Sau đó lộ xương sống của loài côn trùng, đầu… cuối cùng là hai chiếc càng.
Thu Cẩm Ngọc nhắc nhở: "Là bọ cạp!"
Ánh mắt lúc đều đổ dồn xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-160-bo-cap-duoi-lanh.html.]
Dưới cát đất ngừng bọ cạp thò đầu , một con, hai con, ba con… một bầy dày đặc.
Tống Ngọc nuốt nước bọt: "Giờ là mùa đông, bọ cạp?"
Dược sư Ngu bình tĩnh giải thích:
"Đây bọ cạp bình thường, mà là Hàn Vĩ Hạt Ngũ Độc Cốc nuôi dưỡng bằng Hàn Độc. Càng bọ cạp kịch độc, nếu kẹp trúng, nhẹ thì tứ chi sưng tấy lở loét, nặng thì mất mạng."
"Ngựa và xe ngựa của chúng rắc t.h.u.ố.c xua bọ cạp , đừng động đậy lung tung, chúng sẽ tránh chúng ."
Giống như để chứng minh lời Dược sư Ngu sai, những con bọ cạp mặt đất thò khỏi cát, khi móng ngựa giẫm tới, chúng đều dạt sang hai bên, nhường một lối cho đoàn .
Mắt Tô Tri Tri trợn tròn như quả mơ mùa hè.
Nàng thấy nhiều bọ cạp như ngạc nhiên, thấy chúng nhường đường càng kinh ngạc hơn, đó nàng hỏi một câu khiến đều trố mắt:
"Thu dì dì, bọ cạp chiên xào ăn ?"
Mèo Dịch Truyện
Thu Cẩm Ngọc nín , cố vẻ nghiêm túc: "Chẳng gì là xào , nhưng độc tính của bọ cạp khó loại bỏ, ngoài Hoa Nhị Nương thể ăn, khác ăn e rằng sẽ mất mạng."
Tô Tri Tri: "Người Ngũ Độc Cốc thật thông minh, họ cần canh giữ cửa nhà, cứ phái bọ cạp đến canh gác. Nếu thôn chúng cũng bọ cạp độc giữ cửa, các chú bác tuần tra ban đêm sẽ đỡ vất vả hơn nhiều."
Hách Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe ngựa, lông mày khẽ động, dường như lọt tai lời đó.
Khi mấy khỏi đàn Hàn Vĩ Hạt, cảnh tượng mắt bỗng nhiên đổi .
Hiện một hồ nước ốc đảo, cách đó xa còn mấy ngọn núi cao phủ tuyết trắng.
Một tấm bia đá hiện : Ngũ Độc Cốc.
Dược sư Ngu : "Nơi đây là địa phận Ngũ Độc Cốc, nhưng đến khu dân cư trong cốc còn mười mấy dặm nữa, chúng thể đến khi trời tối."
Tô Tri Tri đầu với Tiết Triệt: "Không Hoa tỷ tỷ bây giờ đang gì nữa."
Tiết Triệt: "Nghe Hoa tỷ tỷ lâu về nhà, giờ chắc đang đoàn tụ cùng , vui vẻ đầm ấm lắm."
…
"Ngươi xa nhiều năm như , mà một cũng trở về ư?"
"Ngươi trúng độc chịu hình phạt mà khỏi cốc, nhưng ngươi vẫn là Hoa gia chúng ."
"Ngươi cần cha thì thôi, nhưng tỷ tỷ vẫn ở nhà nhớ mong ngươi đó, ngươi dù cũng nên tìm cách gửi một lá thư về…"
Trong căn phòng hướng nam, khung cửa sổ chạm khắc hoa văn chim chóc phú quý, ánh sáng đổ bóng lên khuôn mặt Hoa Thiên Kiều, tựa như một con chim màu sẫm đang đậu .
Hoa Thiên Kiều mím môi, im lặng , khác hẳn với vẻ ngang bướng, hoạt bát thường ngày.
Người phụ nữ đang lóc đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân mặt lớn hơn Hoa Thiên Kiều vài tuổi, nửa khuôn mặt hai giống , đường nét góc cạnh, mà ôn hòa, tròn trịa.
Người phụ nữ đó là trưởng nữ của Hoa Cốc chủ, đại nương t.ử Hoa Thiên Họa, là chị gái của Hoa Thiên Kiều, lớn hơn nàng ba tuổi.
Hoa Thiên Họa lăn một vòng chiếc giường gỗ hồng mộc chạm khắc, cây trâm phỉ thúy đầu lệch , mấy chiếc vòng tay vàng khắc hoa mẫu đơn xếp chồng lên , nàng nước mắt ròng ròng:
"Trong cốc ăn mặc, thiếu thốn vàng bạc, ngươi chạy ngoài chịu khổ gì?"
Lời Hoa Thiên Họa hề giả dối.
Ngũ Độc Cốc của họ tuy ở nơi hẻo lánh, nhưng việc ăn uống, chi tiêu hề thua kém các gia đình giàu ở Giang Nam.
Tương truyền, Hoa gia lão tổ năm xưa sáng lập Ngũ Độc Cốc tài lực dồi dào, để cho hậu nhân những núi vàng núi bạc dùng hết, khiến con cháu đời lo lắng về sinh kế, chuyên tâm nghiên cứu độc dược.
Khi Thần Y Cốc vẫn còn vất vả xây nhà dựng cửa, thì lầu cao đình đài của Ngũ Độc Cốc còn là điều hiếm lạ.
Ngũ Độc Cốc là môn phái độc thuật đầu giang hồ, các môn phái khác thường xuyên đến cầu xin độc dược, hoặc trúng kỳ độc giang hồ đến xin t.h.u.ố.c giải.
Khi trong giang hồ mắc bệnh lạ hoặc trọng thương sẽ nghĩ đến Thần Y Cốc, nhưng khi trúng kỳ độc thì điều đầu tiên họ nghĩ đến là Ngũ Độc Cốc.
Dù thì, mời các Thần y giải độc, họ thể vẫn cần thời gian nghiên cứu t.h.u.ố.c giải.
Còn Ngũ Độc Cốc thì đa phần sẵn t.h.u.ố.c giải, loại t.h.u.ố.c đó sớm nhất từ Ngũ Độc Cốc mà lưu truyền ngoài.
Những tìm đến trải qua bao khó khăn mới đến Ngũ Độc Cốc, đến là chi tiền lớn.
Tiền của Ngũ Độc Cốc tiêu hết, đời đời kiếp kiếp đều tiêu hết.
"Sao ngươi gì?"
Hoa Thiên Họa một lúc giường, eo nhỏ như rắn nước bỗng thẳng lưng lên.
Nàng trở , bẻ vai Hoa Thiên Kiều:
"Thiên Kiều, ngươi cho tỷ tỷ , ngươi sẽ vì cái tên mặt cá c.h.ế.t của Thần Y Cốc mà rời cốc đấy chứ?"
Hoa Thiên Kiều ghế ngẩng đầu chị gái, kiên định nhưng chậm rãi :
"Ta là vì chính bản ."