Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 213: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:40:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nước Thật Ngọt Nha
Nắng mùa đông hề chói chang.
Cỏ cây và con đường nhỏ Từ Quang Sơn đều sáng bừng.
Vài vị hòa thượng vai gánh tay xách những túi lớn đồ đạc lên núi.
Có túi vải đay lớn, túi vải đay nhỏ, nhưng đều nặng trĩu.
Mặc dù đồ vật nặng, nhưng bước chân của các hòa thượng lên núi nhẹ nhàng.
Họ từ nhỏ lên núi xuống núi luyện thành sức chân, dù buộc túi cát lên chân mà lên núi cũng như đất bằng.
Vị hòa thượng đầu Ngộ Tịnh gánh vai đòn gánh, hai đầu đòn gánh đều giỏ tre đè cong.
Ngộ Tịnh đầu , thấy bóng dáng nhỏ bé đang rớt cuối cùng của đoàn, bất lực :
“Ngộ Chân đừng nóng vội, chúng , con cứ từ từ thôi.”
Tiểu hòa thượng Ngộ Chân tụt phía cùng, ngẩng cái trán đầm đìa mồ hôi lên:
“Vâng, sư , con vội.”
Tháng , chùa Từ Quang xuống núi mua sắm, Ngộ Chân theo chân cùng.
Ngộ Chân thể nhanh nhẹn như các sư bay lượn, vẫn luyện cước lực.
Sư phụ và các sư đều với , luyện cước lực thì tiên luyện sức bền.
Có thể chậm, nhưng kiên trì.
Ngộ Chân kiên trì, bởi vì động lực lớn lao.
Khi xuống núi, nghĩ đến nhiều bánh gạo và trái cây núi.
Khi lên núi, nghĩ đến bữa chay nóng hổi núi.
Các sư đều với , mỗi xuống núi đều mua bánh gạo cho ăn.
Tiểu hòa thượng Ngộ Chân nghĩ đến bánh gạo và bữa chay liền vui vẻ, thậm chí cảm thấy việc lên núi xuống núi cũng là một việc vô cùng hạnh phúc.
Người trong Phật môn bọn , tuân thủ giới luật, kiềm chế d.ụ.c vọng, để niềm vui gây tham niệm.
“Không khởi tham niệm, tham lam.” Ngộ Chân leo núi lẩm nhẩm.
Trong khi miệng niệm, vẫn hề quên rằng chiếc giỏ tre lưng chứa đầy ắp quả.
Quả nào cũng to, cũng đỏ au.
Ngửi thấy đều ngọt lịm.
Cắn xuống chắc chắn giòn rụm, nước quả sẽ tràn ngập khoang miệng…
Ngộ Chân mạnh mẽ lắc đầu, xua những hình ảnh trong đầu.
Quả là mang lên núi để cùng ăn, thể ăn vụng đường.
Nếu sẽ phạm giới.
Ngộ Chân lúc thật sự phạm giới, nên lắc đầu mạnh, đến mức cái hình tròn trịa của cũng rung lắc.
Rắc!
Tiếng giỏ tre nứt truyền đến từ phía .
Sau đó, phía đột nhiên nhẹ bẫng, những quả trái cây rơi lộc cộc xuống đất.
“A! Quả của !”
Ngộ Chân đầu , thấy những quả trái cây đang thi chạy trốn, lăn lông lốc xuống chân núi!
Ngộ Chân vội vàng sải bước đuổi theo.
Những quả trái cây càng lăn càng xa, lăn đến mức sắp thấy nữa.
Ngộ Chân tóm hai quả, cúi nhặt lên, dùng vạt áo lồng .
Cậu bé hối hận .
Biết thế lúc nãy cứ ăn quách , còn hơn là để chúng lăn mất.
Đếm thử, tổng cộng ba mươi quả, mất mười quả.
Ngộ Chân hai hàng lông mày và đuôi mắt cụp xuống, xổm đất, đột nhiên cảm thấy thể nặng trĩu, nặng đến nỗi dậy nổi.
“Đây là quả của con đ.á.n.h rơi ?”
Một đôi giày vải tầm mắt của Ngộ Chân.
Đó là một đôi chân nhỏ, mũ giày bằng vải bông, dày dặn, đó thêu hình chim ưng sống động như thật.
Gió núi nổi lên, lá cây xào xạc bay.
Ngộ Chân ngẩng đầu giữa một rừng lá rụng, thấy một phụ nhân khí và một nữ đồng mắt to, trong lòng ôm một đống quả.
…
Tô Tri Tri đêm qua ở khách điếm ngủ ngon, sáng nay dậy muộn.
Mụi Anh Nương thấy con gái mệt mỏi, nên gọi nàng dậy, để nàng ngủ thêm một lát.
Đợi đến khi Tô Tri Tri thức dậy, thì phát hiện những khác ngoài cả .
Hách Nhân, Bạch Thuần, lão Từ, Thu Cẩm Ngọc và cả Ni Thiên Cơ đều xem trạch viện.
Hoa Nhị Nương và Dược phu nhân thì dạo quanh các hiệu t.h.u.ố.c ở kinh thành.
Những còn đến những nơi đông ở kinh thành để thăm dò tình hình kinh đô.
Tô Tri Tri vệ sinh cá nhân xong xuôi, ăn sáng xong, liền cùng Mụi Anh Nương leo núi Từ Quang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-213.html.]
Tô Tri Tri vác ống tre nhỏ đựng đầy nước lên núi.
Người khác lên núi đều hướng thẳng đến chùa Từ Quang đỉnh, Tô Tri Tri cứ ngang dọc đường núi, lát thì nghịch một chút đất ở đây, lát thì nhặt một chiếc lá ở .
Nàng chạy chạy , mồ hôi, uống nước cũng nhanh.
Mới đến lưng chừng núi uống hết nước trong ống tre của .
Bình nước mà Mụi Anh Nương mang theo cũng chẳng còn bao nhiêu:
“Tri Tri, đợi đến đỉnh núi sẽ lấy nước cho con uống.”
Tô Tri Tri nhịn khát gật đầu:
“Tốt nhất là còn quả để ăn nữa.”
Ở núi Hắc Phỉ, quả dại mọc đầy núi, loại nào ăn loại nào nàng đều .
Nàng thậm chí còn cây nào quả ngọt, cây nào quả chua.
Khi khát núi, với tay hái một quả ăn, ngọt thanh giải khát.
Tô Tri Tri ngẩng đầu quanh, thấy núi ít cây rụng hết lá, cây nào còn treo quả.
lúc nàng đang thất vọng thì đột nhiên thấy bảy tám quả trái cây lăn xuống từ con đường núi phía !
“Nương kìa!” Tô Tri Tri kêu lên, liền với tay chặn .
Mụi Anh Nương chặn năm quả, Tô Tri Tri cũng chặn năm quả.
Mẹ con hai ôm quả tiếp, thì thấy một tiểu hòa thượng đang ủ rũ xổm bên đường, mặt là một chiếc giỏ tre nát một bên.
Trong chiếc giỏ tre nát vài quả trái cây, giống hệt những quả trong tay con nàng.
Ngộ Chân thấy Tô Tri Tri đang ôm quả trong tay, lông mày nhướng lên, thể cũng trở nên sức lực:
“Người xuất gia dối, là con đ.á.n.h rơi, là con đ.á.n.h rơi!”
“Cho con .” Tô Tri Tri đưa qua, nhưng chợt nhận giỏ tre của tiểu hòa thượng hỏng .
Mụi Anh Nương : “Bọn giúp con mang lên núi nhé.”
Ngộ Chân ôm lấy chiếc giỏ tre nát, sắc mặt từ u ám chuyển sang tươi tắn: “A di đà Phật, đa tạ thí chủ.”
Ba cùng lên núi.
Tô Tri Tri hỏi Ngộ Chân về chuyện chùa Từ Quang.
Ngộ Chân khẽ thở hổn hển :
“Chùa Từ Quang bọn con xây dựng mấy trăm năm .”
“Chùa bọn con hương hỏa thịnh, dịp Tết, tro hương trong lư hương chất đầy còn chỗ, ngày nào cũng dọn dẹp.”
“Rất nhiều đến chùa bọn con cầu xin, cầu tài lộc, cầu con cái, cầu lương duyên, nhưng con cũng linh nghiệm . Sư phụ con , thiện ác hữu báo, thần Phật can dự nhân gian nhân quả. Hai vị đến cầu gì ạ?”
Tô Tri Tri lắc đầu: “Ta đến để cầu thứ gì cả, chẳng thiếu thứ gì hết. Ta chỉ đến leo núi, đến xem chùa Phật và phong cảnh đỉnh núi.”
Ngộ Chân suy nghĩ một lát: “Tiểu thí chủ, cô giúp con mang quả, lát nữa con sẽ dẫn cô đến một nơi ngắm cảnh núi .”
Ba leo đến đỉnh núi, giao quả cho các hòa thượng khác trong chùa.
Ngộ Chân lau mồ hôi: “Hai vị thí chủ mời theo con.”
Ngộ Chân tuy còn nhỏ tuổi, nhưng khi chắp tay trông vẻ, giống như một tiểu Di Lặc Phật .
Mụi Anh Nương thấy Tô Tri Tri và tiểu hòa thượng trò chuyện hợp, tiểu hòa thượng đáng yêu, liền dẫn Tô Tri Tri cùng theo tiểu hòa thượng .
“Ở đây cảnh núi tầm .” Ngộ Chân dẫn Tô Tri Tri đến cửa tiểu viện của và sư phụ.
Từ cửa tiểu viện , thể bao quát bộ sơn cốc, giữa núi còn suối chảy róc rách.
Quả thật .
Tô Tri Tri thấy suối núi càng khát hơn, nàng cầm ống tre rỗng hỏi:
“Đẹp thì thật, nhưng tìm nước uống .”
“A quên mất, đáng lẽ rót nước cho hai vị !” Ngộ Chân vỗ nhẹ cái đầu trọc lóc của .
Ngộ Chân mời Mụi Anh Nương và Tô Tri Tri trong viện, để các nàng nghỉ bên bàn đá trong sân.
Mụi Anh Nương thấy tiểu viện quét dọn sạch sẽ, lá rụng quét gọn góc, bàn ghế đá một hạt bụi.
“Thí chủ mời dùng.” Ngộ Chân từ trong nhà bước , tay trái xách một ấm , tay cầm một đĩa nhỏ.
Trong đĩa nhỏ bày mấy thứ cuộn tròn.
Tô Tri Tri tò mò: “Đây là gì ?”
Ngộ Chân: “Đây là nhân quả, sư phụ con con đang lớn, não cũng đang phát triển, nên ăn nhiều nhân quả. Bên ngoài nhân quả bọc là mứt đào mà con cùng sư phụ khô.”
Tô Tri Tri nếm thử một miếng.
Có hương đào thơm, chua ngọt, ngán.
Phần thịt quả bên ngoài mềm, nhưng nhân quả bên trong giòn, cảm giác nhiều tầng vị.
Mụi Anh Nương nếm thử xong cũng thấy ngon, thậm chí còn nghĩ đến việc thể thêm món điểm tâm tương tự các món ăn ở Tửu lâu Hắc Sơn, kết hợp với do Hạ Tam Lang chế, chắc hẳn sẽ hương vị độc đáo.
Mèo Dịch Truyện
Khi Tô Tri Tri và Mụi Anh Nương đang ăn nhân quả và mứt đào, Ngộ Chân rót nước cho các nàng.
Trong ấm rót , mà chỉ là nước trong suốt.
Thế nhưng Tô Tri Tri uống một ngụm, lập tức nhận vị ngọt nhè nhẹ trong nước:
“Nước suối núi ngọt quá!”
Ngộ Chân cũng tự rót cho một chén nước, một uống hết non nửa:
“Có mật ong nên ngọt đó ạ.”