Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 233: --- Nhẫn Đông
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:48:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hùng Bác Sĩ liên tục gật đầu.
Có ghi chú, trọng điểm, .
Hơn nữa, chữ ghi chú bản đồ còn ngay ngắn.
Tranh vẽ của Viên Thải Vi và Tô Tri Tri cuối cùng treo ở vị trí đầu tiên trong học đường tấm gương.
Mộ Dung Minh ở cửa sổ, thấy tranh của Viên Thải Vi và Tô Tri Tri.
Hắn khịt mũi coi thường, hừ một tiếng.
trong lòng cũng các nàng vẽ .
Hắn Hùng Bác Sĩ khen ngợi Viên Thải Vi và Tô Tri Tri, trong lòng một cảm giác khó chịu.
Cảm giác quen thuộc, giống hệt như khi ở cùng Mộ Dung Uyển.
Khi và Mộ Dung Uyển ở cạnh , luôn khác khen Mộ Dung Uyển thông minh hiểu chuyện, còn nghịch ngợm, phá phách, chẳng kiêng nể ai.
Ngay cả ánh mắt của Mộ Dung Uyển cũng đầy vẻ ghét bỏ.
Hắn việc gì cũng thua Mộ Dung Uyển.
Hắn nghĩ rằng đến Võ Học Quán, thể cần học cùng Mộ Dung Uyển nữa, cần đem so sánh với con gái nữa.
ngày thử nghiệm ở Võ Học Quán, Tô Tri Tri đ.á.n.h bại.
Mộ Dung Minh thích Mộ Dung Uyển, cũng thích Tô Tri Tri.
Cả hai đều thông minh hơn , đều khéo ăn khéo hơn , mặt hai , bất kể văn võ, dường như chỉ thể thua, chỉ thể một kẻ vô dụng.
Hắn thậm chí còn cách nào trêu chọc Tô Tri Tri một chút.
Trước đây ở Lễ Hòa Điện, thường trêu chọc Mộ Dung Đệ, ức h.i.ế.p Mộ Dung Đệ ngốc nghếch, nghĩ đủ cách để Mộ Dung Đệ mất mặt.
những cách trêu chọc kẻ ngốc của thể chép lên khác.
Bởi vì ai ngốc đến mức cố tình rơi cái bẫy rõ ràng của , ai thật sự thấy chân lén lút thò để ngáng .
Bộc tòng ở bên cạnh, thậm chí ai để sai khiến bậy.
Hắn còn từng nghĩ sẽ dọa Tô Tri Tri một trận, nhưng Tô Tri Tri vẻ chẳng sợ trời sợ đất.
Nàng ngay cả đ.á.n.h giặc còn sợ, ngay cả tộc Mị Bà ăn thịt cũng sợ!
Tan học, Mộ Dung Minh và Hạ Văn Hàn về phía nhà bếp.
Mộ Dung Minh như trút giận, đá một viên đá nhỏ chân ao nước bên cạnh:
“Chẳng lẽ thể thắng nàng ?!”
Hạ Văn Hàn đang bù đắp cho việc nửa đêm qua quát Mộ Dung Minh, trong đầu liền nảy một ý nghĩ:
“Minh biểu , chúng đ.á.n.h nàng , nhưng thắng nàng để trút giận chẳng dễ như trở bàn tay ?”
Mộ Dung Minh Hạ Văn Hàn, kẻ cũng chẳng hơn là bao:
“Ngươi thể thắng nàng ư?”
Hạ Văn Hàn ưỡn ngực:
“Ở đây thắng nàng, nhưng ở nơi khác thì chắc. Ta một nơi, chắc chắn sẽ khiến nàng thua!”
Hạ Văn Hàn thì thầm vài chữ tai Mộ Dung Minh.
Mộ Dung Minh nhướng mày: “Ta còn từng đến đó! Việc thành công ?”
Hạ Văn Hàn: “Bảo đảm thành vấn đề!”
Mặt trời chính ngọ bỗng nhiên khuất mây.
Cành liễu bên bờ ao khẽ rùng , lướt qua đỉnh đầu hai kẻ đang “mưu tính”.
Viên Thải Vi và Tô Tri Tri ngang qua, thấy Hạ Văn Hàn và Mộ Dung Minh đang bên ao chuyện.
Viên Thải Vi chống nạnh: “Không hai tên đó bày trò quỷ quái gì nữa, thật một cước đá cả hai tên trong ao.”
Tô Tri Tri kéo Viên Thải Vi bước nền đất đầy nắng xuân, dường như hề hai .
Không thể đá.
Ít nhất là ban ngày thể.
Mặt trời trốn mây, những đám mây tan chảy thành nước mưa.
Ngày xuân nắng mưa thất thường.
Những giọt mưa tí tách rơi mái nhà, gõ lên khúc nhạc giữa mưa.
Thính Vũ Hiên của Cung Thân Vương phủ là một nơi lý tưởng để mưa.
Bởi vì Thính Vũ Hiên cách xa bất kỳ sân viện nào khác, giống như một hòn đảo cô độc trong vương phủ rộng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-233-nhan-dong.html.]
Ban ngày và ban đêm đều yên tĩnh, khi trời mưa thể rõ tiếng từng giọt mưa b.ắ.n tung tóe.
Thuở Phái Tuyền chọn sân viện , chính vì nơi đây hẻo lánh, gần bức tường bên ngoài vương phủ.
Thính Vũ Hiên tuy hẻo lánh trong phủ, nhưng vẫn nhận ánh nắng và nước mưa như những nơi khác.
Xuân về vạn vật sinh sôi, hoa cỏ trong Thính Vũ Hiên đều sinh trưởng .
Hoa đào, hoa hạnh, hoa ngọc lan cùng những đóa dã hoa nơi góc tường nở rộ một vùng, lộng lẫy như mây.
Chính ốc của Thính Vũ Hiên hơn mười năm ở, bên trong chỉ đặt hương án và bài vị.
Sương phòng bên cạnh luôn một phó phụ tên Nhẫn Đông sinh sống.
Nhẫn Đông giờ đây cũng quá tuổi ba mươi.
Nàng mỗi ngày đều quét dọn Thính Vũ Hiên sạch sẽ tinh tươm, cứ như thể trong viện ngoài nàng còn khác sinh sống .
Nhẫn Đông dùng một chiếc khăn sạch lau chùi bài vị của Phái Tuyền, miệng khẽ lẩm bẩm:
“Tiểu thư, bên ngoài đổ mưa .”
“Khi trời mưa ngoài luyện công , sẽ cảm lạnh đấy.”
“Con giống hoa cỏ, hoa cỏ dầm mưa sẽ lớn, còn dầm mưa thì sẽ bệnh đấy…”
Nàng lau xong bài vị, lau mặt bàn.
Lau đến mức một hạt bụi, mặt bàn sáng bóng đến nỗi thể phản chiếu bóng mờ ảo.
Mèo Dịch Truyện
Trong chính ốc, vật bài trí đều giữ nguyên dáng vẻ như mười mấy năm khi Phái Tuyền rời .
Khi Nhẫn Đông đặt bài vị xuống, nàng liếc tấm gương đồng bàn trang điểm, trong gương phản chiếu một khuôn mặt đang dần lão hóa.
Nhẫn Đông dùng mu bàn tay áp lên những nếp nhăn nơi khóe mắt , gương, lẩm bẩm:
“Tiểu thư, Nhẫn Đông già , già đến mức thể bà của .”
Nhẫn Đông riêng tư vẫn luôn gọi Phái Tuyền là tiểu thư, hệt như thuở lâu về ở Phái phủ.
Nhẫn Đông đôi khi tại già nhanh như ? Nàng đôi khi còn mơ thấy cảnh tượng hồi thơ ấu, ngỡ rằng vẫn là một nha đầu bảy tám tuổi.
Thuở , nàng theo ba tỷ tỷ lớn hơn , học cách thị tỳ cận.
Ba tỷ tỷ lượt tên là Nghênh Xuân, Hạ Hà, Thu Phong.
Nghênh Xuân hầu hạ đại công tử, Hạ Hà hầu hạ đại tiểu thư, Thu Phong hầu hạ nhị công tử, còn Nhẫn Đông thì theo nhị tiểu thư đồng trang lứa ngày ngày vui đùa.
Khi còn nhỏ, Nhẫn Đông luôn cảm thấy tên của .
Nghênh Xuân, Hạ Hà, Thu Phong, tên của ba tỷ tỷ đều dịu dàng và đầy chất thơ, thật đẽ.
Còn nàng mang tên Nhẫn Đông, thật khô khan, chẳng cái tên của cô nương xinh gì cả.
Nhẫn Đông lặng lẽ với Phái Tuyền rằng nàng đổi tên thành Đông Mai hoặc Đông Tuyết.
Phái Tuyền nhét một quả mơ tròn miệng nàng , với nàng:
“Đông Đông , tên của là nhất. Ngày xuân sẽ qua, hoa sen sẽ tàn, lá phong cũng sẽ rụng hết, nhưng xem cây nhẫn đông trong viện chúng , mùa đông vẫn còn kết quả, quanh năm bốn mùa đều xanh tươi tắn, luôn luôn ở đó.”
Nhẫn Đông ngậm quả mơ, những trái nhỏ tròn sáng cành nhẫn đông, dập tắt ý định đổi tên.
Sau , Phái gia suy tàn, Nghênh Xuân, Hạ Hà, Thu Phong cũng đều còn.
Chỉ Nhẫn Đông là vẫn ở đó.
Nàng thông minh, xinh , cũng võ công, nhưng nàng sự kiên nhẫn.
Nàng trải qua bao nhiêu mùa đông lạnh lẽo trong tiểu viện sâu hun hút , và nàng còn thể tiếp tục nhẫn nại.
Nhẫn Đông về bài vị, quỳ lạy, trong lòng thầm niệm:
"Tiểu thư, Nhẫn Đông vẫn luôn ở đây."
"Những thứ tiểu thư để , Nhẫn Đông vẫn luôn giữ gìn."
"Nhẫn Đông chờ tiểu thư trở về."
Nhẫn Đông quỳ bài vị, trán chạm đất, cảm nhận ẩm lạnh lẽo.
Két —
Cửa phòng đẩy .
Gió mưa thổi , Mộ Dung Tuân sải bước tiến :
"Lui xuống , bản vương ở đây tĩnh dưỡng một lát."
Nhẫn Đông cung kính, trầm mặc lui xuống.
Nàng khỏi cửa phòng, trong màn mưa bụi, nở một nụ giả tạo về phía cánh cửa đóng, khẽ mấp máy môi:
Tĩnh cái đại gia nhà ngươi!