Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 250: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trời thật xanh

 

Mộ Dung Vũ bắt Vạn Lạng Kim, sai giam tra tấn mấy ngày.

 

Vạn Lạng Kim với hình gầy gò dù bồi bổ thế nào cũng mập lên nổi, chống đỡ mấy ngày.

 

Vạn Lạng Kim khi c.h.ế.t , chỉ phụng mệnh Hạ Đình Phương trông coi kho vàng, còn về kho vàng liên quan đến Cung Thân vương , thật sự .

 

Mộ Dung Vũ cảm thấy Vạn Lạng Kim hẳn là thật sự , nhưng sự nghi ngờ đối với Hạ Đình Phương và Mộ Dung Tuần càng sâu sắc hơn.

 

Nếu Vạn Lạng Kim thêm nhiều bí mật đằng , Hạ Đình Phương sớm tay diệt khẩu . Vạn Lạng Kim thể sống thêm hai ngày, lẽ chính vì bộ sự việc.

 

“Phải, Hoàng .” Mộ Dung Tuần chỉ thể cúi đầu lời.

 

Hắn cũng rõ Mộ Dung Vũ rốt cuộc đang nghĩ gì.

 

Hắn từ đến nay từng nắm rõ tính cách và suy nghĩ của Hoàng .

 

Hoàng lúc thì vui, lúc thì giận, lúc thì khoan dung, lúc thì nghiêm khắc, Hoàng luôn cảm thấy bất an.

 

Mấy họ đến Đông cung thăm Thái t.ử xong, Mộ Dung Vũ và Mộ Dung Tuần , chuyện ở bên ngoài.

 

Mộ Dung Minh ở cùng Mộ Dung Chân trong tẩm điện.

 

Tẩm điện lớn, tràn ngập mùi thuốc.

 

Mộ Dung Minh quen ngửi mùi thuốc, tuy đ.á.n.h mắng nhiều, võ công cũng , nhưng ít khi bệnh.

 

Mộ Dung Chân nửa nửa tựa giường, chút buồn chán hỏi:

 

“A Minh, mấy ngày nay ngươi ở ngoài cung gì? Võ học quán thế nào?”

 

Mộ Dung Minh: “Võ học quán vui, hơn nữa gần đây giam trong phủ.”

 

Khóe miệng Mộ Dung Chân nhếch lên: “Ngươi gây họa ?”

 

Mộ Dung Minh “ừm” một tiếng, kể chuyện hổ của .

 

Càng lớn tuổi hơn một chút, càng cảm thấy, tuy Thái t.ử quan hệ với , luôn gọi chơi cùng, nhưng mỗi chuyện lố bịch phạm , Thái t.ử dường như vui mừng hơn một chút.

 

Mộ Dung Mệnh sang hỏi: “Thái t.ử bệnh, Trương Thái phó còn đến Đông cung nữa ? Thái t.ử xuân săn ?”

 

Mộ Dung Chân sắc mặt tái, trực tiếp đáp lời Mộ Dung Mệnh:

 

“Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng bảo cô cứ nghỉ ngơi cho , cô là Thái tử, thể là điều quan trọng nhất.”

 

Mộ Dung Mệnh gãi đầu:

 

“Ta cũng ngã xuống nước mà sinh bệnh, như sẽ chịu tội nữa.”

 

Mộ Dung Mệnh cảm thấy tuy sinh bệnh khó chịu, nhưng là một cái cớ để sách luyện võ.

 

Mộ Dung Chân Mộ Dung Mệnh , sắc mặt càng trắng bệch hơn, trong mắt thoáng hiện vẻ chột .

 

Hắn lưng xuống:

 

“Cô nghỉ ngơi , A Mệnh, ngươi .”

 

Bọn chim khách líu lo cây.

 

Trong Võ học quán là một ngày xuân ồn ào.

 

Tô Tri Tri nét mặt hân hoan, hận thể mọc cánh như một con chim khách nhỏ.

 

Mấy ngày nay nàng chăm chỉ sách, thông qua khảo hạch ! Có thể theo Hoàng gia liệp trường !

 

Viên Thải Vi cũng vượt qua khảo hạch.

 

Hai cô bé phấn khích ôm chầm lấy .

 

Viên Thải Vi : “May mà hôm nghỉ về nhà, phụ và các ca ca giảng binh thư cho , học thuộc nhanh lắm.”

 

Tô Tri Tri cũng : “Phụ cũng dạy .”

 

Viên Thải Vi kinh ngạc: “Phụ nàng ăn ? Mà còn thể dạy nàng những thứ ư?”

 

Tô Tri Tri ngẩng đầu lên: “Phụ thông minh, việc gì cũng .”

 

Đêm hôm Tô Tri Tri treo đầu lên xà để học, ngày hôm Hách Nhân với quầng thâm mắt cùng Tô Tri Tri ôn bộ nội dung sách.

 

Khi Hách Nhân tùy tiện thuộc vài đoạn và giải thích ý nghĩa của chúng, Tô Tri Tri ngước đầy ngưỡng mộ.

 

Hách Nhân dạy Tô Tri Tri cả một ngày, cuối cùng mới nghỉ ngơi ánh mắt sùng bái của con gái.

 

Viên Thải Vi lấy một tờ giấy, đó liệt kê nhiều loài vật:

 

“Tri Tri xem, ghi tất cả những loài vật săn .”

 

Tô Tri Tri cũng lấy một danh sách: “Ta cũng ghi ! Ta nhiều thứ săn, sợ quên mất.”

 

Hai đổi danh sách cho xem.

 

Tô Tri Tri thấy giấy của Viên Thải Vi :

 

【Thỏ rừng bốn con, cáo đỏ một con, gà lôi một con...】

 

Viên Thải Vi thấy danh sách của Tô Tri Tri liệt kê:

 

【Lợn rừng, hổ, báo, gấu đen...】

 

Viên Thải Vi há hốc mồm kinh ngạc:

 

“Tri Tri, nàng đúng là dám nghĩ thật, là mãnh thú thôi.”

 

Tô Tri Tri: “Trước đây ở Lương Dân Thôn, chúng săn những loài . Chúng đông , săn thú lớn mới đủ ăn.”

 

Trong đầu Viên Thải Vi mường tượng cảnh một nhóm dân làng đấu trí đấu dũng với bầy ch.ó sói, hổ báo:

 

“Làng các ngươi khi săn chắc chắn oai phong.”

 

Sau đó nàng tiếc nuối :

 

Hoàng gia liệp trường nhiều thú dữ lớn như , vì sợ thương tổn tông . Dù thì cũng chỉ ở những khu vực đặc biệt, lẽ chúng thể đến .”

 

Tô Tri Tri lộ rõ vẻ thất vọng.

 

Viên Thải Vi an ủi: “Tri Tri, mãnh thú nhưng chúng thể bắt nhiều thỏ và gà rừng, hơn nữa còn ngự trù nướng thịt cho ăn, phụ năm ngoái ngự trù thịt tươi nướng tại chỗ, ngon lắm…”

 

Kỳ Phương ngang qua, thấy hai trò chuyện, cũng bổ sung:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-250.html.]

 

“Nếu săn nhiều, còn Hoàng thượng ban thưởng. Năm ngoái còn cung tên bén và cả thiên lý mã đó.”

 

“Thiên lý mã? Năm nay cũng ?” Tô Tri Tri hứng thú.

 

Kỳ Phương: “Có lẽ sẽ , Đại Du năm nào cũng mua ngựa quý từ Tây Vực về.”

 

Ngựa quý Tây Vực cao lớn hơn ngựa Trung Nguyên, tốc độ nhanh, quý hiếm khó kiếm.

 

Viên Thải Vi: “Những thứ chúng săn cũng thể tự mang về nhà. Ta săn vài con thỏ, để mẫu , ngoại tổ mẫu và tiểu dì mẫu món thỏ cuộn.”

 

Tô Tri Tri: “Chỉ cần là săn đều thể mang về nhà ?”

 

Kỳ Phương: “ .”

 

Tô Tri Tri hỏi: “Tất cả ư? Nếu mang hết nổi thì ?”

 

Kỳ Phương : “Các nàng săn mấy con chứ? Yên tâm , nếu các nàng mang nổi, sư sẽ giúp các nàng xách.”

 

Ngày xuân săn đến trong sự mong chờ.

 

Giờ Mão ba khắc, kim ô mọc, ngoài Chu Tước Môn cờ xí tung bay phấp phới.

 

Cấm vệ quân cầm kích mở đường, mặc giáp tùy hành.

 

Các văn võ quan cưỡi ngựa chậm rãi tiến, bên yên ngựa treo hồ rượu ngọc dương chi, thắt lưng đeo trường kiếm.

 

Mộ Dung Vũ mái tóc dài búi gọn bằng bạch ngọc quan, đỉnh quan nạm đông châu, khoác huyền giáp, bên trong là áo bào lụa huyền sắc.

 

Hắn cưỡi cao đầu đại mã, đám vây quanh, mang theo khí thế non sông.

 

Mộ Dung Vũ thích những lúc như thế , dường như thể ngắm chúng sinh, đồng thời để bách tính đang xa xa ngóng trông thế nào là thiên t.ử khí tượng.

 

Phía xa vài cỗ xe ngựa.

 

Xe ngựa chạy vững vàng, Bùi Thư trong xe tiếng ồn ào bên ngoài.

 

Đông Nguyệt bên cạnh hầu hạ, ánh mắt ngừng lén lút ngoài qua khe rèm xe:

 

“Nương nương, bao năm chúng khỏi cung. Mười mấy năm , bên ngoài đổi .”

 

Giọng Đông Nguyệt nhỏ, nhưng sự mới lạ và phấn khích khó che giấu.

 

Vài sợi liễu rủ gió thổi bay trong rèm.

 

Bùi Thư xòe lòng bàn tay, đón lấy sợi liễu:

 

“Trường An thành vẫn là Trường An thành, thể biến đổi gì chứ? Thay đổi chẳng qua chỉ là thôi.”

 

Đông Nguyệt: “Nương nương, đó giống , nhà cửa cũng sẽ đổi. Nghe đoạn thời gian , sòng bạc ở Tây Thị cháy rụi còn tro cốt. Những nội thị thường cung việc đều , đó là một sòng bạc lớn đó.”

 

Bùi Thư vẫn rõ chuyện , chỉ mỉm nhạt.

 

Trường An thành xây dựng hàng trăm năm, nhà cửa đổ nát xây là chuyện thường, chẳng gì kỳ lạ.

 

Sòng bạc còn, thì gì khác biệt chứ?

 

Bùi Thư và Đông Nguyệt chỉ coi chuyện như một câu chuyện phiếm.

 

Trong đoàn , Hạ Đình Phương về phía Tây Thị, chỉ cảm thấy lòng nhỏ máu.

 

Mèo Dịch Truyện

Hắn , mảnh đất cháy đen đó dọn dẹp sạch sẽ, đang xây móng để dựng nhà mới !

 

Người xây nhà mới là Vạn Lạng Kim, mà là Hách Nhân.

 

Hắn khi thú nhận Hoàng thượng, hai ngày cung thì tin Vạn Lạng Kim biến mất, đó liền Hắc Sơn Phủ tung tin, vị trí của Tiêu Dao Phường ban đầu sẽ xây thành Hắc Sơn Tửu Lâu.

 

Hắc Sơn Phủ thậm chí còn tuyên bố sẽ xây Hắc Sơn Tửu Lâu thành tửu lầu lớn nhất và xa hoa nhất Trường An.

 

Hạ Đình Phương trong lòng lạnh.

 

Vạn Lạng Kim biến mất, Hách Nhân mảnh đất .

 

Hách Nhân quả nhiên là Hoàng thượng ngầm cho phép mới dám ngang ngược đến .

 

Trong nhất thời, thật sự thể động đến Hách Nhân.

 

Hạ Đình Phương lòng lạnh như băng, nhưng mặt vẫn quên treo nụ giả tạo.

 

giả, lơ đãng.

 

Còn trong đoàn mênh mông, cũng thật.

 

Các học t.ử của Võ học quán theo Chu Tế tửu và Lâm Giáo đầu, ở vị trí phía đoàn , rạng rỡ như ánh xuân.

 

Họ cưỡi những con ngựa của Võ học quán, lưng đeo vũ khí, còn trong gói đồ treo bên yên ngựa là quần áo và thức ăn.

 

Bên yên ngựa của Tô Tri Tri buộc một gói lớn.

 

Nàng một tay giữ cương ngựa, một tay thò gói lấy đồ ăn vặt ăn.

 

Mấy học t.ử chia sẻ cho :

 

“Cái là khoai lang khô do bếp nương nhà phơi.”

 

“Vậy các ngươi nếm thử bánh hạnh hoa mẫu …”

 

“Ta kẹo que…”

 

“Ta bánh dầu…”

 

Chu Tế tửu đầu , các tiểu học t.ử đứa nào đứa nấy má phồng lên, quát:

 

“Đã với các ngươi , ăn vặt trong đoàn, thể thống gì?!”

 

Các học t.ử lắc đầu, giấu đồ ăn vặt trong miệng, giả vờ ăn.

 

Chu Tế tửu: ...

 

Dưới lưỡi Tô Tri Tri giấu một viên kẹo mạch nha nhỏ.

 

Ngọt ngào.

 

Ánh nắng và gió thổi mặt nàng, dịu nhẹ và thoải mái.

 

Tô Tri Tri ngẩng đầu trời.

 

Trời hôm nay xanh quá.

 

 

Loading...