Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 291: --- Phải Trừng Phạt Thật Nghiêm Khắc

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:49:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mộ Dung Vũ khi thổ huyết đêm qua, sáng nay tỉnh dậy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

Khi mệt mỏi, y chợt nghĩ dường như ba ngày gặp Huệ phi, bèn sai đến tuyên Huệ phi đến Càn Dương Điện.

 

Cung nhân xong đều xuýt xoa, Hoàng thượng quả là đặt Huệ phi trong lòng, gặp thích khách thương, sáng sớm tỉnh dậy việc đầu tiên là triệu Huệ phi.

 

Chẳng mấy chốc, Bùi Thư đến.

 

Bùi Thư trọng hoạch vinh sủng vài năm, y phục, đồ dùng đều là độc nhất trong hậu cung. Nàng giẫm đôi giày thêu đính Đông châu bước điện, đầu những viên hồng ngọc huyết sáng chói lóa mắt.

Mèo Dịch Truyện

 

Nàng chỉ cần trang điểm sơ qua rạng rỡ bức .

 

“Thần tham kiến Hoàng thượng.” Bùi Thư đến bên giường, duyên dáng cúi lạy.

 

Mộ Dung Vũ đầu óc hôn trầm dựa giường, trong mắt in bóng dáng ung dung hoa quý của Bùi Thư. Rõ ràng là thường xuyên gặp mặt, hiểu , khoảnh khắc cảm thấy chút xa lạ.

 

Bùi Thư nghiêng bên giường, Mộ Dung Vũ sắc mặt vàng vọt, thần sắc quan tâm :

 

“Thần đêm qua Hoàng thượng gặp thích khách, vô cùng lo lắng, giờ đây gặp Hoàng thượng, trái tim treo lơ lửng của thần mới yên tâm đôi chút.”

 

“Thư nhi, trẫm mệt mỏi lắm, hãy để trẫm nàng thật kỹ.” Mộ Dung Vũ giơ tay lên.

 

Trên mặt Bùi Thư hiện lên một nụ đầy lo lắng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Dung Vũ:

 

Y thích khách thương, mà là khác giẫm đạp trong hỗn loạn. Khi , trong điện tối đen như mực, y vẫn yên vị tại chỗ cũ, khác va , một chân giẫm lên đùi y.

 

Hạ Đình Phương đau đớn rạp mặt đất, hai tay chống dậy, nhưng vặn đè trúng những mảnh sứ vỡ đất, rách da.

 

Đêm qua y từ cung trở về phủ, gần như là khiêng về.

 

Phủ y đến khám qua, tổn thương gân cốt, thoa chút t.h.u.ố.c là khỏi.

 

Thương tích thể chẳng đáng gì, nhưng Hạ Đình Phương từ đêm qua luôn bồn chồn lo lắng, một cảm giác nguy hiểm khó tả.

 

Y việc nay luôn quả quyết, hoặc , hoặc buông.

 

Khi xử lý những việc thể lường , y dùng tài trí của ; còn khi gặp những việc ngoài dự liệu, y dựa trực giác.

 

Giờ đây, trực giác của y mạnh mẽ, báo hiệu điều chẳng lành. Trong thể y dường như mũi d.a.o sắc bén đang ẩn da, như chực chờ đ.â.m thủng lớp da thịt già nua bất cứ lúc nào.

 

Lần cuối cùng trực giác mãnh liệt như là năm y bảy tuổi, khi cùng mẫu trong tuyết.

 

Y nhớ rõ tiết tháng Chạp năm , y mang đôi giày cũ rách mũi, những ngón chân đỏ ửng đầy nẻ, bước chân nông sâu giẫm tuyết, lạnh đến mức tê dại cả .

 

Mẫu ôm đang sốt trong lòng, y xách tay một cái giỏ đựng mấy quả trứng gà và một miếng nhỏ thịt hun khói.

 

Muội sốt nặng, lang trung chân đất lúc cũng sẽ đến thôn, bọn họ chỉ thể vội vã đến huyện thành tìm đại phu.

 

Trứng gà và thịt hun khói vốn là để dành ăn Tết, nhưng bây giờ đem phí khám bệnh.

 

Phụ công dài hạn trong một nhà phú quý ở huyện thành, cuối năm mới về.

 

"Cẩu Nhi, khi đến huyện, nương dẫn con đến y quán, con đến nhà Chu lão gia với cha một tiếng."

 

Hạ Đình Phương lúc đó còn mang tên , trong thôn đều gọi y là Cẩu Nhi. Đặt tên tùy tiện một chút mới dễ nuôi sống.

 

Cẩu Nhi dùng ống tay áo lau cái mũi đông cứng gần như mất cảm giác, đáp một tiếng: "Dạ."

 

Y đầu đến huyện thành, cũng đầu lâm bệnh.

 

y hoảng loạn và căng thẳng, một cảm giác bất tường khó tả, rõ nguyên cớ cứ luẩn quẩn trong thể y.

 

Y hỏi mẫu thể đến huyện thành .

 

Mẫu đỏ mắt quát y một tiếng: "Thằng bé con nhà ngươi chỉ nghĩ đến chuyện ăn trứng, ngươi sắp sốt c.h.ế.t ."

 

Cẩu Nhi : "Con ăn trứng, con chỉ sợ thôi."

 

Mẫu hỏi: "Con sợ gì?"

 

Cẩu Nhi lúc nên lời, chỉ cúi đầu tiếp tục .

 

Mũi y đỏ bừng, tóc rối, y phục là vá víu, nhưng y tướng mạo thanh tú, ngũ quan giống mẫu .

 

Mẫu tính là mỹ nhân, nhưng quả thật vài phần thanh tú.

 

Bọn họ đến là Thái Bình huyện, nhưng Thái Bình huyện chẳng một nơi thái bình.

 

Ba con thành, gặp Trang lão gia háo sắc vô lương, cưỡng bức bắt mẫu của Cẩu Nhi về.

 

Trong lúc xô đẩy, cái giỏ trong tay Cẩu Nhi đá đổ, trứng gà vỡ tan tành khắp đất, cả y đạp tuyết, trán vỡ, m.á.u chảy mắt.

 

Cẩu Nhi kịp lau máu, ôm chạy đến Chu gia tìm phụ .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-291-phai-trung-phat-that-nghiem-khac.html.]

Phụ tin xong, nghiêm trọng đến mức vội vã chạy đến Trang gia tìm .

 

Cẩu Nhi cũng lo lắng, nhưng y đưa đến y quán , đưa miếng thịt hun khói nhỏ nhoi duy nhất còn .

 

Tuyết lớn bay lả tả, y cảm thấy đau ở vết thương trán, hỏi, tìm, đến cửa Trang gia, vặn thấy phụ co quắp mặt đất, một vũng m.á.u lênh láng.

 

Mấy tên đả thủ khỏe mạnh của Trang gia cầm gậy gộc, vây quanh phụ , từng gậy từng gậy giáng xuống.

 

Cẩu Nhi thấy lưng phụ sưng vù lên, áo đông vải thô xé nát tươm, để lộ những vết thương da tróc thịt nát bên trong, m.á.u thịt lẫn lộn, khiến đành lòng thẳng.

 

Trên phố ít vây xem, nhưng một ai lên tiếng ngăn cản, trơ mắt phụ của Cẩu Nhi kéo Trang gia.

 

Cẩu Nhi như phát điên chạy tới đập cửa, cầu xin bọn chúng thả cha y .

 

Một tên đả thủ nhếch mép : "Thằng nhãi ranh, cửa quỳ xuống, nếu lão gia của chúng thấy ngươi đáng thương, động lòng từ thiện, sáng mai sẽ thả cha ngươi ."

 

Cẩu Nhi xong, dây dưa với bọn đả thủ nữa, hình gầy yếu của y ngay cả một quyền cũng chịu nổi.

 

Y cũng cửa Trang gia, mà đến cửa huyện nha, dẫm lên một tảng đá khiêng đến, gõ vang chiếc trống lớn cửa nha môn.

 

Màn đêm buông xuống, tiếng "đùng đùng" phát từ mặt trống da bò kinh động những con quạ lạnh lẽo đậu mái hiên.

 

Nha dịch giận dữ xông , y kiện Trang gia thì phá lên lớn:

 

"Thằng nhóc nhà ngươi cũng chịu dò hỏi chút nào Trang lão gia quan hệ gì với huyện thái gia của chúng ! Huyện thái gia của chúng và Trang lão gia đêm qua còn ngủ ở Trang gia đó. Ngươi đừng kiện cả huyện lão gia của chúng luôn đó?"

 

"Lão gia thấy ngươi còn nhỏ, chấp nhặt với ngươi, mau cút !"

 

Cẩu Nhi đẩy một cái, thể giữ vững, lăn từ bậc thềm nha môn xuống.

 

Y ngã tuyết, ngẩng đầu lên, thấy con thú đồng vòng cửa nha môn há cái miệng âm u, nhe răng nham hiểm với y.

 

Cảm giác bất an tiềm tàng trong thể cuối cùng hóa thành lưỡi dao, thẳng tắp đ.â.m xuyên qua da thịt y.

 

Y lúc còn thể gì, mới thể cứu cha .

 

Cẩu Nhi bò dậy, chỉ thể đến cửa Trang gia mà đợi.

 

Tuyết ngừng rơi, trời tối .

 

Cẩu Nhi co ro mặt đất, cảm thấy khi tuyết ngừng rơi còn lạnh hơn lúc tuyết đang rơi.

 

Gió lạnh luồn cổ áo và ống tay áo y, từng đốt xương sống cong gập của y đau như dùi băng đục qua.

 

Cơn đau từ bề mặt da dần lan sâu tủy xương, khiến cả y co giật ngừng, da thịt đều đông cứng thành màu xanh tím.

 

Một phu khuân vác ngang qua với y: "Đêm tuyết giá lạnh, nếu ngươi co ro ở đây mà ngủ , quỷ sai câu mất hồn, sẽ tỉnh nữa ."

 

Cẩu Nhi ngủ , y xoa hai bàn tay , liên tục hà ấm cho .

 

Đến nửa đêm về sáng, y cứ cách một lúc nhúc nhích , để tránh quần áo và tuyết bên ngưỡng cửa đóng băng với .

 

Chỉ cần động đậy một chút, là thể thấy tiếng băng vỡ vụn.

 

Rất nhiều năm , Hạ Đình Phương ngủ giường cao gối êm, trong nhà đốt loại than quý nhất, nhưng thường xuyên cảm thấy khí lạnh xuyên thấu từng kẽ xương, như thể từng bước khỏi đêm đông năm .

 

Cẩu Nhi nheo mắt dựa khung cửa.

 

Y xoa xoa khuôn mặt sưng phù, lắc lắc cái đầu nặng trĩu.

 

Sắp , trời sắp sáng .

 

Cẩu Nhi chớp mắt cánh cửa đóng chặt.

 

Chỉ cần đợi thêm một chút nữa là .

 

Đợi trời sáng, lẽ cha và sẽ , cùng y đến y quán đón .

 

Đón xong, bọn họ sẽ về thôn, bao giờ đến huyện thành nữa.

 

Trong thôn nhà, trong nhà củi khô y chất đống, củi khô đốt lửa thể sưởi ấm thể...

 

Cẩu Nhi thấy tiếng bước chân từ cánh cửa, vịn khung cửa, hai chân run rẩy dậy.

 

Mặt tuyết phảng phất một tầng ánh sáng xanh u, bầu trời đông cứng thành màu xanh lạnh.

 

Phía đông một vệt trắng nhạt, mảnh như một vết nứt, yếu ớt lọt một chút ánh sáng.

 

Trời cuối cùng cũng sáng.

 

Cửa mở.

 

Thi thể cha y kéo ngoài.

 

 

Loading...