Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 304: --- Tu Đạo Lương Tài

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ninh An một giấc ngủ thật say.

 

Ngày hôm tỉnh dậy, nàng bảo bụng đói cồn cào, sai ngự trù thêm vài món ăn.

 

Nàng , giờ ăn, e rằng sẽ chẳng còn cơ hội mà ăn nữa.

 

Đến lúc luyện thương pháp thì nàng chăm chỉ luyện tập.

 

Chỉ đáng tiếc là nàng cấm túc ở Diêu Hoa Cung, tự ý .

 

Tuy nhiên, ngoài mặt là để nàng an tâm chuẩn gả trong Diêu Hoa Cung.

 

Vài ngày , Ninh An chợt muộn màng nhớ vẻ mặt và ngữ khí của Mộ Dung Chân đối với nàng ngoài Càn Dương Điện hôm .

 

Lúc đó nàng chỉ lo nghĩ cách Càn Dương Điện, chẳng tâm tình đôi co với Mộ Dung Chân.

 

Giờ tỉnh táo hơn chút, nàng mới nhớ .

 

Càng nghĩ càng tức!

 

Nàng vốn nhẫn nhịn, tuyệt đối thể nén cục tức mang khỏi cung.

 

Ninh An vắt óc suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng cũng nghĩ một cách.

 

Nàng lấy lý do khi xuất cung đến bái kiến Hoàng tổ mẫu, liền cơ hội rời khỏi Diêu Hoa Cung.

 

Nàng vài câu với Thái hậu ở Phúc Thọ Cung, đó cứ mơ mơ hồ hồ mà theo Thái hậu niệm kinh một lát.

 

Ra khỏi Phúc Thọ Cung, giữa đường nàng :

 

"Bổn công chúa cùng Thái t.ử tình nghĩa tay chân sâu nặng, còn đến Đông Cung cùng Thái t.ử hàn huyên một phen."

 

Nói xong, nàng cũng chẳng màn đến việc cung nhân bên cạnh cho phép , cứ thế nhấc chân mà .

 

Lúc Ninh An đến Đông Cung, Trương Thái phó mới rời , Mộ Dung Chân đang chuẩn đến Càn Dương Điện.

 

Mộ Dung Chân thấy Ninh An đến, trong mắt thoáng qua vài phần kinh ngạc:

 

"Phụ hoàng chẳng hạ lệnh để Hoàng tỷ an tâm chuẩn gả trong cung ? Đến Đông Cung tìm gì?"

 

Ninh An tà mị: "Ta đến xem Thái t.ử của đây."

 

Mộ Dung Chân nghi hoặc.

 

Ninh An cũng trong điện, cứ thế sừng sững ở sân viện bên ngoài điện mà với Mộ Dung Chân:

 

"Từ nhỏ khi còn học ở Lễ Hòa Điện, hai chính là hai kẻ ngu ngốc nhất. Vài ngày nữa , kẻ ngu ngốc nhất chỉ còn thôi."

 

Mộ Dung Chân giật giật mí mắt: "Ngươi lớn mật, ..."

 

"Hôm nay cứ lớn mật đấy! Ta sẽ hết !" Ninh An kiêu ngạo hất cằm, ngẩng đầu .

 

"Khi học võ so tài thì dùng mưu hèn kế bẩn, khi tự rơi xuống nước thì cố ý kéo xuống cùng. Đệ chính là chột sợ hãi, sợ khác phát hiện ngu ngốc, phát hiện yếu ớt! Sợ phát hiện Thái t.ử của Đại Du chẳng nên tích sự gì!"

 

Đừng hỏi vì nàng , bởi vì hồi nhỏ nàng cũng sợ phát hiện ngu ngốc...

 

Mộ Dung Chân mặt mày xanh mét bước ngoài:

 

"Ta còn đến Càn Dương Điện cùng phụ hoàng xử lý chính sự, rảnh ở đây ngươi nhảm. Người , đưa Hoàng tỷ về!"

 

Ninh An nhảy vọt lên, giữa trung tung một cước đá xoay, đá văng đám cung nhân Đông Cung.

Mèo Dịch Truyện

 

Nàng khí thế nghiêm nghị: "Mộ Dung Chân ngươi cho rõ đây, hoàng gia cung phụng, hòa thể , xông pha trận mạc g.i.ế.c địch cũng thể . Còn thì , thể góp nửa phần sức lực nào chăng? Đệ ngoại trừ trốn ở phía giả vờ rùa, giả vờ đáng thương, giả vờ thông minh thì còn thể gì?"

 

Mộ Dung Chân đỏ mặt tía tai: "Ta theo phụ hoàng xử lý việc nước, há là một nữ nhân như ngươi thể hiểu ?"

 

Ninh An đối với lời , chỉ khinh miệt bật một tiếng ngắn gọn từ môi:

 

"Hừ."

 

Một chữ sắc bén hơn tất thảy những lời đó.

 

Khinh thường, mỉa mai, khinh bỉ.

 

Tựa như mũi thương mài sắc, chọc thủng da mặt Mộ Dung Chân.

 

Mộ Dung Chân cảm thấy trong đầu hai sợi xích sắt đang nghiền nát và quấn chặt, khiến đầu bắt đầu đau, đau đến mức gần như vững .

 

Ninh An xong liền sải bước nhanh như bay.

 

Nàng hớn hở trở về cung, thấy Thục phi liền cong khóe mắt sáng ngời:

 

"Mẫu phi, hôm nay trút một cục tức !"

 

Thục phi nhéo nhẹ má Ninh An: "Mau điện của con mà trốn, lát nữa e rằng sẽ đến hưng sư vấn tội đấy."

 

Ninh An trở về tẩm điện của nghỉ ngơi.

 

Nửa canh giờ , bên Càn Dương Điện phái vài thái giám đến vấn tội, rằng Ninh An công chúa lăng mạ Thái tử, thực sự là tội đại bất kính.

 

Thục phi rũ mi che lệ:

 

"Ninh An vì như chẳng lẽ các ngươi ư? Ninh An chịu chút kích động, khó tránh khỏi hành sự chút lỗ mãng. Nàng sắp hòa , chẳng lẽ phép nũng một chút ?"

 

"Nếu trách phạt, chẳng là ép Ninh An tìm sống tìm c.h.ế.t ? Đến lúc đó thì gửi ai hòa ?"

 

Thục phi xong, các thái giám liền đem lời bẩm báo về Càn Dương Điện.

 

Chuyện liền còn nhắc đến nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-304-tu-dao-luong-tai.html.]

 

Mấy ngày nay, ngoại trừ Thái t.ử thì vẫn chẳng mấy ai thể Càn Dương Điện diện kiến Mộ Dung Vũ.

 

Gần đây, ăn "món canh đóng cửa" ngoài Càn Dương Điện, còn một nữa—

 

Lương Vương Mộ Dung Lễ.

 

Con trai của Thục phi, là trưởng ruột của Ninh An, cùng tuổi với Mộ Dung Đệ.

 

Mộ Dung Lễ cực ít ngoài, mưa gió kinh thành bao giờ lọt tai , thị phi đúng sai từng cuốn .

 

Bởi vì chứng ngủ li bì, chỉ một lòng ở nhà ngủ vùi.

 

Mỗi ngày mà thể thức dậy dùng bữa, dạo vài vòng trong vương phủ là may mắn lắm .

 

Một Vương gia mười bảy tuổi, đến nay vẫn đính hôn, luôn với Thục phi rằng vội vội, đừng giục đừng giục.

 

Mộ Dung Lễ ruột thịt sắp đưa hòa , đầu tiên trong đời mất ngủ.

 

phụ hoàng thích , vẫn đến Càn Dương Điện cầu tình, cầu xin phụ hoàng thu hồi ý chỉ.

 

Mộ Dung Vũ cũng tiếp kiến .

 

Sau khi ăn "món canh đóng cửa" ở Càn Dương Điện, quyết định đến Ngọc Thanh Cung một chuyến.

 

Bởi vì Ngọc Thanh Cung một đạo sĩ, đạo sĩ phụ hoàng trọng đãi, ở trong cung mấy năm .

 

Nếu thể thuyết phục đạo sĩ, để đạo sĩ khuyên nhủ phụ hoàng, may còn ích.

 

Mộ Dung Lễ đến cửa Ngọc Thanh Cung lạnh lẽo, đặt một chân thấy cơn buồn ngủ ập đến.

 

Hai ngày nay mất ngủ, vốn là ngủ tám canh giờ chỉ ngủ bốn, lúc buồn ngủ vô cùng, nhất thời đầu nặng chân nhẹ. Mộ Dung Lễ thêm hai bước, cơn buồn ngủ như sóng trào dâng khiến đẩy một cánh cửa phòng, đổ vật xuống chiếc giường trong phòng ngủ .

 

Thanh Dương đạo trưởng đang dâng hương trong điện, thấy động tĩnh bên ngoài liền đầu . Chàng thấy một nam t.ử trẻ tuổi hình như trúc, áo gấm hoa lệ bước cung, đẩy cửa phòng .

 

Thanh Dương đạo trưởng tới xem xét. Hắn bận tâm là ai, nhưng vấn đề là đến trực tiếp xông phòng ngủ của , thật quá tùy tiện!

 

“Không quý nhân là ai? Vì phòng của bần đạo?”

 

Thanh Dương đạo trưởng vui hỏi.

 

Trong phòng tiếng đáp.

 

Thanh Dương đạo trưởng , thấy giường một nam t.ử mặc áo gấm màu xanh biếc đang ngủ.

 

“Cái , cái !” Thanh Dương đạo trưởng thì thôi, hai mắt sáng rực.

 

Người tam đình ngũ nhạc đoan chính, quanh tỏa ngọc trạch thanh huy, rạng rỡ như ánh trăng hạ phàm. Có thể thấy tâm tính thuần khiết, chút vẩn đục. Với căn cốt thanh kỳ, khí chất phi phàm như thế , nếu ngày nhập đạo tu hành, nhất định thể trực tiếp đạt tới Đan Tiêu, chứng đắc cảnh giới vô thượng.

 

Thanh Dương đạo trưởng như thể tìm thấy bảo tàng.

 

Ban đầu còn lay tỉnh , giờ thì trực tiếp kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh đắp cho đối phương.

 

Nén hương trong đạo quán cháy nửa.

 

Mộ Dung Lễ ngủ một giấc tại Ngọc Thanh Cung mất hai canh giờ. Khi tỉnh dậy, thấy một lão đạo sĩ đang cạnh . Chàng quanh bốn phía, mới nhận vô tình bước tẩm điện của khác mà ngủ .

 

“Đạo trưởng, bản vương thất lễ .” Mộ Dung Lễ ngượng ngùng dậy.

 

Chàng giải thích ý định của cho Thanh Dương đạo trưởng, hỏi đạo trưởng thể giúp vài lời mặt Hoàng thượng .

 

Thanh Dương đạo trưởng chút do dự từ chối: “Bần đạo thể can thiệp thế sự.”

 

Mộ Dung Lễ thấy Thanh Dương đạo trưởng từ chối, khỏi chút thất vọng, Thanh Dương đạo trưởng :

 

“Vương gia trời sinh đạo tâm tuệ căn, là tài năng tu đạo hiếm . Không Vương gia nguyện ý cùng bần đạo về núi tu hành ?”

 

Mộ Dung Lễ Thanh Dương đạo trưởng bằng ánh mắt như thể “đầu ngươi vấn đề”.

 

Chốc lát , Mộ Dung Lễ vội vã rời khỏi Ngọc Thanh Cung.

 

Đạo sĩ giả, đúng là một đạo sĩ giả.

 

Mộ Dung Lễ đến Dao Hoa Cung thăm mẫu phi và , tiện thể kể chuyện .

 

“Vị đạo sĩ đó những giúp, còn lừa lên núi tu đạo. Ta mỗi ngày bận ngủ còn đủ thời gian, thời gian mà tu đạo?”

 

Ninh An đang ăn điểm, suýt nữa thì phun .

 

“Hoàng , mấy năm , vị đạo sĩ đó thể tin . Ngay cả công chúa còn .”

 

Anh em Mộ Dung Lễ và Ninh An liên tục lắc đầu.

 

Thục phi đột nhiên :

 

“Lễ nhi, nếu Thanh Dương đạo trưởng thể rời khỏi cung thành, con hãy dẫn vài theo đạo trưởng rời .”

 

Mộ Dung Lễ và Ninh An đồng thời sững sờ.

 

Mộ Dung Lễ: “Mẫu phi? Mẫu phi thật sự đạo sĩ ?”

 

Thục phi ngoài, nơi những cánh hoa rụng hết cây.

 

con trai đạo sĩ.

 

Mà là cả hai con đều rời khỏi kinh thành.

 

Kinh thành , sắp loạn .

 

 

Loading...