Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 308: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúng tăng ác quỷ
Trong điện vang lên tiếng kêu chói tai.
“Lớn mật –”
“Người , yêu tăng hành thích!”
“Cấm quân ?!”
Các cung nhân ở cửa là những đầu tiên chạy ngoài gọi cấm quân thị vệ.
Vừa khỏi điện, cung nhân liền thấy tiếng tụng kinh bên ngoài ngừng.
Ba nghìn tăng chúng đồng loạt dậy.
Mấy trong đó phi đến bên cạnh pho tượng Đại Kim Phật, mở cơ quan phía pho tượng khổng lồ, vô binh khí ào ạt đổ .
Mọi tay cầm đao kiếm lạnh lẽo, khoảnh khắc còn là t.ử Phật gia thành kính, giờ phút hóa thành La Sát.
“G.i.ế.c –”
“Yêu tăng, cả gan hành thích trong cung!”
“Mau, điện hộ giá!”
Cấm quân đang trực trong cung cùng tăng lữ hỗn chiến thành một đoàn.
Cấm quân giương cung lắp tên, tăng nhân tắm m.á.u tàn sát.
Hương nến pháp đàn c.h.é.m gãy, cống phẩm vương vãi khắp nơi.
Giữa ánh đao kiếm chập chờn, tượng Phật ánh nắng thu rực rỡ phát thứ ánh sáng vàng đỏ đan xen.
Không ai châm lửa, mấy tòa cung điện ở Đông Cung đều bốc lên ngọn lửa, thế lửa càng lúc càng lớn.
Chính điện cũng bốc cháy.
Minh Đăng đại sư trong điện, bên cạnh y mấy t.h.i t.h.ể ngã xuống.
Mèo Dịch Truyện
Máu thấm ướt đôi giày vải của y, y cũng vài vết thương.
Các tăng lữ chặn cấm quân xông từ bên ngoài, nhưng trong điện vẫn còn cung nhân che chắn Thái hậu và Mộ Dung Vũ, từng xông lên hợp sức chế ngự Minh Đăng.
Minh Đăng khi chuyện và thì chậm rãi, y cũng né tránh công kích của đối phương, nhưng khi tay dứt khoát tàn nhẫn.
Thái hậu và Mộ Dung Vũ lùi sự che chắn của vài cung nhân còn sót , ai còn dám xông lên nữa.
Mộ Dung Vũ hoảng sợ giận dữ : “Ngươi rốt cuộc là ai! Là, là Hạ Đình Phương phái ngươi đến?”
Khóe miệng Minh Đăng khẽ động: “Tuế nguyệt luân chuyển, thế sự trêu ngươi, nay thành bộ dạng , cũng trách tam nhận .”
Bóng giao tranh ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu lên mặt y, tạo thành những biến đổi quang ảnh.
Đồng t.ử Mộ Dung Vũ tức thì giãn lớn, trong đầu hiện một đáp án gần như thể:
“Ngươi… ngươi là…”
Phạch.
Tràng hạt phỉ thúy trong tay Thái hậu đứt lìa, mấy hạt châu tròn lẳn, trong suốt rơi xuống, lăn vũng m.á.u mặt đất.
Ánh mắt Thái hậu đột nhiên sắc lạnh, chăm chú gương mặt biến dạng của Minh Đăng, trong miệng thốt một cái tên:
“Mộ Dung Kỷ.”
“Thì ngươi c.h.ế.t, biến thành bộ dạng quỷ quái .”
Rầm – Cửa sổ bên cạnh vỡ tung, một tên cấm quân binh sĩ trọng thương đá bay từ bên ngoài cửa sổ, thanh trường kiếm trong tay cũng rơi xuống đất.
Tên cấm quân binh sĩ thở hổn hển vài , tắt thở, đôi mắt vẫn trợn trừng trần nhà.
Minh Đăng nhanh chậm cúi , khép đôi mắt của tên binh sĩ , đó nhặt lấy thanh trường kiếm mặt đất.
Y : “A Di Đà Phật, trời đức hiếu sinh, để thoát c.h.ế.t. Ta lang bạt nhân gian mấy năm, chỉ vì ngày hôm nay.”
Tu Phật nhiều năm, chỉ vì hôm nay cầm đồ đao.
Minh Đăng tay cầm lợi kiếm, tiến gần về phía Thái hậu.
Y vung kiếm, cung nhân chắn Thái hậu đổ xuống thêm một .
Mộ Dung Vũ cấm quân chặn bên ngoài, Minh Đăng ngừng ép sát, y lùi góc ghế gỗ, :
“Nhị hoàng … năm đó là hiểu lầm… Trẫm, trẫm chuyện của đại hoàng …”
“Nhị hoàng , chúng là tay chân ruột thịt… khụ khụ khụ… thể tự tương tàn… năm đó trẫm, là nàng, là nàng…”
Mộ Dung Vũ ho máu, sắc mặt xám xịt đáng sợ, tay chỉ về phía Thái hậu.
Mà Thái hậu, cơn hoảng loạn ban đầu, lúc trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Trong mắt bà bùng lên sự hận thù, bà duỗi ngón tay chỉ Minh Đăng: “Ngươi đáng lẽ c.h.ế.t từ hơn hai mươi năm , c.h.ế.t cùng với trưởng và phụ hoàng đoản mệnh của ngươi!”
“Năm đó ngươi hại c.h.ế.t phụ hoàng và trưởng của , trái lương tâm. Đến nước , ngươi nửa phần hối hận ?”
Vút! Minh Đăng giơ kiếm, c.h.é.m xuống, chặt đứt ngón trỏ đang chỉ của Thái hậu.
Chỉ trong chớp mắt, Thái hậu mất một đoạn ngón tay, thêm một cái hố máu.
Thái hậu kêu lên một tiếng t.h.ả.m thiết, ngã về phía , khăn tay và vạt áo đều văng máu, thần sắc càng cố chấp và điên cuồng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-308.html.]
“Hối hận? Ha ha ha ha ha… Đỗ Quân Nhu hối hận duy nhất là năm đó tay sớm hơn g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu hậu của ngươi! Khi mẫu hậu ngươi bệnh c.h.ế.t, chỉ hận bà c.h.ế.t tay !”
“Ta sai, cho dù nữa, vẫn sẽ g.i.ế.c phụ của ngươi, vẫn sẽ g.i.ế.c ngươi thêm một nữa!”
Mười ngón tay nối liền trái tim, nỗi đau đứt ngón tay như mũi dùi xuyên tâm, đau đớn tựa cảm giác khi nàng năm xưa sảy khối huyết nhục trong bụng.
Thái hậu mặt mày dữ tợn, thể run rẩy rõ vì đau đớn vì hận thù:
“Mẫu hậu của ngươi thể khống chế Tiên đế, nhưng hạ độc các phi tần đang m.a.n.g t.h.a.i trong hậu cung, nàng mới là kẻ chuyện thất đức! Các phi tần còn sống sót trong hậu cung, một ai con nối dõi, những may mắn giữ cốt nhục, tất cả đều c.h.ế.t.”
“Nàng đáng c.h.ế.t, Tiên đế dung túng nàng cũng đáng c.h.ế.t. Nàng hại c.h.ế.t bao nhiêu , dựa mà con của nàng thể sống an vô sự, dựa mà con của nàng thể leo lên ngôi Hoàng đế, còn con của chỉ là một khối huyết nhục vứt bỏ! Dựa mà bắt uống t.h.u.ố.c tuyệt tự, khiến trong thâm cung đến một chút an ủi cũng … Nàng đáng c.h.ế.t, các ngươi đều đáng c.h.ế.t!”
Thái hậu như phát điên, đẩy những cung nhân đang mặt .
Vì pháp sự, trong điện hôm nay cũng bày các tượng Phật và hương hỏa.
Thái hậu hất đổ hương hỏa, mặc cho ngọn lửa bò lên màn gấm và cột.
Lửa ngoài cửa đang cháy, lửa trong điện cũng đang cháy.
Ngày càng nhiều tia lửa b.ắ.n , rơi xuống bàn ghế, rèm cửa, vạt áo của thi thể, trong khí tràn ngập mùi khét nồng nặc.
Vài cung nhân còn hành động của Thái hậu dọa sợ mà bỏ chạy ngoài.
Mộ Dung Vũ cũng chạy trốn, nhưng lăn khỏi sập gỗ, yếu ớt và chật vật bò đất:
“Nhị hoàng … Trẫm , năm xưa trẫm còn nhỏ tuổi hiểu chuyện… Nhị hoàng , ngôi vị Hoàng đế thể nhường cho … Chỉ cần tha cho trẫm, tha cho —!”
Minh Đăng vung kiếm c.h.é.m xuống Mộ Dung Vũ.
Búi tóc c.h.é.m đứt, tóc xõa tung, đầu Mộ Dung Vũ vẫn còn nguyên, nhưng ngất trong sự kinh hoàng tột độ.
Minh Đăng rũ mắt thoáng qua đang bất tỉnh đất.
Y thể g.i.ế.c Mộ Dung Vũ bất cứ lúc nào, nhưng y giao hẹn với Hách Nhân, sẽ để Mộ Dung Vũ c.h.ế.t dễ dàng như .
Hai nhà sư xông , nâng Mộ Dung Vũ đất lên, về phía điện.
Lửa cháy càng lúc càng lớn, Thái hậu giữa biển lửa, chạy trốn.
Minh Đăng vẫn nắm chặt kiếm, cũng chạy trốn.
Y phục của Thái hậu thêu thùa lộng lẫy, chỉ vàng, châu báu, thêu hoa, cần mấy cung nữ gấp rút trong vài tháng mới xong một bộ.
Ngọn lửa quấn lấy vạt áo của nàng, gấm vóc hóa thành tro tàn.
Tay Thái hậu vẫn đang rỉ máu, nhưng nàng như cảm thấy gì:
“Mộ Dung Tề, ngươi cho rằng chỉ dựa mấy bên ngoài mà ngươi thể cướp ngôi? Ngươi cho rằng g.i.ế.c và Mộ Dung Vũ, ngươi thể đoạt ngôi vị Hoàng đế mà hoàng ngươi mất ư? Thật là ý nghĩ hão huyền!”
Bên trong và bên ngoài điện biển lửa bao vây.
“Cùng lắm thì hôm nay và dòng dõi Mộ Dung thị các ngươi đồng quy vu tận.”
Thái hậu ngửa đầu lớn, nước mắt và m.á.u rơi lửa, thấy tăm :
“Ha ha ha ha ha… Đại Du sắp vong , Mộ Dung thị bại … Báo ứng, đây là báo ứng của Mộ Dung thị các ngươi!”
“Mộ Dung thị đúng là sắp bại, nhưng một điều ngươi sai .”
Minh Đăng tiến lên một bước, cầm kiếm xuyên qua ngọn lửa ngăn cách giữa y và Thái hậu.
“Thứ ngôi vị Hoàng đế. Từ đầu đến cuối, thứ chỉ là mạng của các ngươi.”
“Ưm—!” Ngực Thái hậu truyền đến một trận đau nhói.
Trường kiếm xuyên qua lớp áo gấm phức tạp, m.á.u tươi theo kiếm chảy xối xả, nhuộm đỏ vạt áo ngực, giống như một đóa hoa m.á.u đang nở rộ.
Thân thể nàng trượt xuống theo bức tường phía , ánh mắt hận thù và tia sáng dần tắt lịm, giống như ngọn nến cháy hết.
“A Di Đà Phật.” Minh Đăng buông kiếm, nỗi bi phẫn trong mắt cũng dần phai nhạt.
Dù là thuở thiếu thời hiện tại, y bao giờ nghĩ đến ngôi vị Hoàng đế, cũng bao giờ nghĩ đến việc dấy binh từ bên ngoài đ.á.n.h cung.
Nếu đ.á.n.h từ bên ngoài cung, kẻ c.h.ế.t chỉ là bách tính và binh lính, kịp đ.á.n.h đến chính điện thì Thái hậu và Mộ Dung Vũ lẽ sớm trốn thoát .
Y tay ở Đông cung.
Tại nơi năm xưa bọn họ hại c.h.ế.t hoàng , dùng m.á.u của bọn họ để cáo tế linh hồn hoàng trời.
Trong điện khói đặc bao trùm.
Các xà cột đang cháy phát âm thanh “tách tách”, lớp sơn vàng cột bong tróc, lư hương đổ cháy đỏ rực, cung đèn hóa thành những khối lửa…
Minh Đăng ngoài điện qua ô cửa sổ vỡ nát.
Tiếng la hét c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài điện nhỏ dần, t.h.i t.h.ể của tăng nhân và cấm quân chất chồng lên bên ngoài điện.
Bậc thềm đá cẩm thạch trắng, m.á.u chảy thành sông.
Chỉ pho tượng Phật khổng lồ vẫn sừng sững bất động giữa pháp đàn, nhưng những đóa sen tòa nhuộm thành hồng liên.
Trong ánh lửa, chúng tăng nhân đọa thành ác quỷ, tượng Phật chảy huyết lệ.
Tất cả đều là nghiệp chướng.
Có tăng nhân xông lửa để cứu Minh Đăng , nhưng Minh Đăng ngoài.
Minh Đăng cách ngọn lửa hừng hực, lớn tiếng với bên ngoài điện:
“Đại sự thành, các ngươi cần ở đây thêm nữa. Đem theo Ngộ Chân, các ngươi hãy rời .”