Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 330: Hoạt Tử Nhân ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:50:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắc Sơn quân sự chỉ huy của Tần lão đầu, bắt đầu lặng lẽ đào địa đạo từng đoạn.
Dân làng Hắc Sơn phủ đêm đến quấy phá doanh trại địch, ban ngày thì ngủ bù.
Hai ngày nay, bỏ trốn ở kinh giao tăng lên, xem như là đợt cao điểm bỏ trốn thứ hai khi chiến sự bùng nổ.
Trước đây, khi chen chúc thoát khỏi thành Trường An, kẻ trực tiếp về quê cũ ở nơi khác, nhưng cũng ít như nhà họ Nghiêm, tiên đến biệt trang hoặc thôn xóm ở kinh giao tạm trú, quan sát tình hình.
Nếu tình thế xoay chuyển, địch quân đ.á.n.h thành Trường An, họ thể về.
Nếu địch quân đ.á.n.h thành, thì họ cũng đến nỗi kẹt trong thành, thể trực tiếp bỏ trốn.
Kết quả, thành Trường An vô chủ phòng ngự quá mỏng manh, các tướng lĩnh Cấm quân đều mưu tính riêng, kẻ đầu hàng, kẻ bỏ trốn, chỉ một ít mới t.ử chiến.
Mới một ngày công phá, đều nghi ngờ trong thành Trường An mở cửa đón địch .
Cũng nhiều cảm thán:
Hóa Đại Du tưởng chừng phồn hoa, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ rỗng, khẽ gõ, liền vỡ vụn.
Bất luận chân tướng , hiện giờ tình thế rõ ràng, Trường An thật sự trở thành đất của hổ lang, bọn họ thể về.
Bởi , những ở kinh giao mang hành lý vội vã bỏ chạy.
Trên con đường nhỏ ở kinh giao chen chúc ít và xe ngựa.
Trong đó vài chiếc xe ngựa theo sát .
Là xe ngựa của nhà họ Viên.
Chiếc xe ngựa đầu tiên chen chúc nam nhân, chiếc thứ hai nữ nhân , cả già lẫn trẻ.
Bất kể xe ngựa phía phía , tất cả đều mang vẻ mặt u sầu.
Mèo Dịch Truyện
Bọn họ là nhà thúc phụ của Viên Trì.
Chi nhánh phụ của Viên Trì là trưởng phòng, nhà thúc phụ là nhị phòng, phân gia từ sớm nên sống cùng , tình cảm quá thiết nhưng cũng tuyệt đối xa cách.
Trước đây họ , là vì ôm hy vọng mong manh, cho rằng Viên Trì lẽ sẽ nghĩ cách giữ thành.
đó thành vỡ vong, Viên Trì hạ lạc bất minh.
Nhà thúc phụ Viên Trì tính Viên Trì chắc chắn sẽ bỏ chạy, nếu tin tức gì, thì khẳng định là còn.
Không khí trong xe ngựa trầm lắng.
Trong xe ngựa của nữ quyến chen chúc năm nữ nhân, ba búi tóc phụ nhân, hai vẫn còn là nữ đồng.
Trong ba vị phụ nhân, một lớn tuổi hơn với hai vị phụ nhân còn :
"San nhi, Dục nhi, chúng ở cố hương Giang Nam vẫn còn chút điền sản, tuy cuộc sống bằng ngày , nhưng vẫn hơn nhiều so với dân thường, y thực thể ấm no. Các con đừng nản lòng, về , chúng ở Giang Nam hãy chăm lo chu đáo việc nhà, cuộc sống sẽ trở ."
Vị lớn tuổi hơn là đương gia phu nhân, thím của Viên Trì.
"Nương ." Hai vị phụ nhân trẻ tuổi đáp .
Một là con dâu nhà họ Viên, một là con gái nhà họ Viên.
"Dục nhi, con còn trẻ. Đợi đến Giang Nam, nương cùng San nhi sẽ lo liệu cho tương lai của con, đừng vương vấn chuyện cũ nữa."
Viên phu nhân lời uyển chuyển, nhưng Viên Dục hiểu.
Viên Dục mũi giày thêu của : "Nương, con thể thoát khỏi cung cấm là vạn hạnh, sẽ còn vương vấn chuyện cũ nữa."
Nàng sinh đoan trang thanh tú, nhưng trong cung cấm mỹ nhân như mây thì vẻ mấy nổi bật.
Nàng mười sáu tuổi nhập cung Tài nhân, đó chịu đựng hai năm, Hoàng thượng sủng hạnh, thăng vị lên Tiệp dư.
Nàng vận khí , nhanh mang long tự, nhưng giữ .
Không giữ hài tử, cũng giữ vinh sủng, là Viên Tiệp dư trầm mặc trong cung.
Mấy ngày , trong cung xảy biến động long trời lở đất, tự bỏ trốn, Viên Tiệp dư cũng chạy về nhà đẻ.
Viên Tiệp dư thoát khỏi cung cấm còn lòng đầy sợ hãi, liên tục mấy đêm ở nhà đều ngủ ngon.
Quân đội Thiết Lặc Hãn đ.á.n.h tới, nàng quả thực cũng hoảng sợ như những khác, nhưng còn một chuyện khác khiến nàng kinh nộ.
Trước khi nàng thoát khỏi cung cấm, cung nhân với nàng rằng năm xưa nàng sảy thai, là do Hoàng hậu tay.
Viên Tiệp dư chấn kinh thôi.
Nàng trong cung vẫn luôn cảm thấy Hoàng hậu đối với chăm sóc thừa, như tỷ tỷ . Nàng thậm chí khi Hoàng hậu đến Từ Quang Tự tĩnh dưỡng, còn nhớ nhung đến sức khỏe của Hoàng hậu.
Sao thể là Hoàng hậu tay?
mấy cung nhân kể rõ ràng từng chi tiết lúc bấy giờ. Trước đây bọn họ dám , vì nếu , kẻ c.h.ế.t chỉ thể là bọn họ.
Viên Tiệp dư xong chi tiết đành tin.
Nàng rơi một loại cảm xúc đan xen giữa sợ hãi, phẫn nộ và căm hờn.
Bánh xe ngựa lăn tròn, xe cũng lắc lư theo xe.
Viên Dục vén màn xe ngoài cửa sổ, chút thất thần.
Người bên ngoài đủ hạng , kẻ ăn mặc rực rỡ, cũng kẻ sa sút như ăn mày.
Ở một góc ven đường, một tên ăn mày quần áo rách nát đang xổm, y phục dường như là chất liệu , nhưng bẩn đến mức rõ hoa văn, tóc từng sợi từng sợi bết , mặt mày lem luốc.
"Dừng xe!" Viên Dục siết c.h.ặ.t t.a.y đang nắm màn xe, lớn tiếng gọi.
Xa phu đ.á.n.h xe nhất thời hiểu vì dừng xe, mới một lát.
Những khác trong xe cũng kinh ngạc nàng.
"Ta xuống xe! Ta xuống xe!" Từ khi Viên Dục về nhà đến nay, đây là đầu tiên nàng biểu lộ thần sắc khác thường như .
Ngày thường nàng đều là bộ dạng ôn tồn.
Xe ngựa dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-330-hoat-tu-nhan.html.]
Viên Dục bước xuống xe ngựa, băng qua dòng , nhanh chóng đến mặt tên ăn mày , bất chấp bẩn thỉu mà túm lấy tên ăn mày:
"Là ngươi! Là ngươi đúng !" Viên Dục ghì chặt lấy tên ăn mày, dùng tay lau vết bẩn mặt tên ăn mày, thấy một dung mạo quen thuộc.
"Đỗ Nhu!" Giọng điệu của Viên Dục đột ngột cao vút, "Ta , liền là ngươi!"
Đỗ Nhu dơ bẩn rách rưới nàng với ánh mắt mơ hồ hoảng sợ, sợ hãi lùi về :
"Ngươi là ai... quen... ngươi là quỷ... quỷ đến đòi mạng ..."
Viên Dục: "Ngươi đừng giả điên giả dại mặt ! Ta , là ngươi... là ngươi năm xưa tay với , mới hại mất con, là ngươi!"
Đỗ Nhu , trong mắt lóe lên tia sáng dị thường, hai tay ôm đầu điên cuồng cào cấu:
"Hài nhi... đúng, bản cung tìm hài nhi, tìm hài nhi... Trăn nhi của bản cung ... Trăn nhi..."
Nàng về phía bụng Viên Dục, đột nhiên hung hăng tông tới:
"Các ngươi đều c.h.ế.t, đều c.h.ế.t , tất cả là do các ngươi quyến rũ Hoàng thượng... trong cung mới oán sát... mới hại Trăn nhi..."
Đỗ Nhu vốn ở núi Từ Quang, trạng thái điên loạn ngày càng rõ ràng.
Sau khi cung biến, Từ Quang Tự đều trống , chỉ còn viện t.ử Đỗ Nhu cấm túc là vẫn .
Sau đó, tin tức cung biến truyền đến núi, Đỗ Nhu Hoàng thượng, Thái t.ử và cả Thái hậu đều c.h.ế.t, ngay đêm đó bắt đầu phát điên, cầm
đồ vật tùy tiện đập phá .
Khi trong thành Trường An ồ ạt tràn ngoài thành, những canh giữ núi Từ Quang cũng bỏ trốn xuống núi.
Hoàng thượng Thái t.ử đều còn, Hồ sắp đ.á.n.h tới, trời sập một nửa, ai còn quản tên điên núi nữa?
Đỗ Nhu điên loạn cũng nhân lúc khác chú ý mà chạy xuống núi.
Nàng tỉnh táo thì ít, điên loạn thì nhiều.
Phù bình an cuối cùng cũng nàng vứt bỏ, nàng cũng còn ở trong cung, nhưng nàng dường như luôn thấy oan hồn thấp thoáng mặt .
Nàng chỉ thể ngừng chạy trốn, ngừng ẩn nấp.
Đỗ Nhu thấy Viên Dục, nhận là ai, nhưng nàng dường như thấy một luồng hắc khí bụng Viên Dục, nàng lao thẳng bụng Viên Dục.
Viên Dục bất ngờ Đỗ Nhu tông trúng mà liên tục lùi về .
"Dục nhi, Dục nhi ?" Phụ và trưởng của Viên Dục tiến đến đỡ nàng.
Bọn họ vì Viên Dục đột nhiên xuống xe ngựa, đến góc đường xô đẩy với một tên ăn mày.
Viên Dục khi đỡ, nghiến răng nghiến lợi xông thẳng Đỗ Nhu tông tới:
"Ngươi cũng ngày hôm nay, con của ngươi cũng c.h.ế.t, tất cả đều là báo ứng cho tội nghiệt ngươi gây ! Hắn c.h.ế.t đáng đời, ngươi cũng đáng c.h.ế.t!"
Viên Dục xông tới dồn hết sức lực, Đỗ Nhu mấy ngày ăn uống t.ử tế, Viên Dục tông một cái, cả ngã ngửa về phía .
Sau lưng Đỗ Nhu là một khu rừng, cũng là một sườn dốc hiểm trở.
Nàng lăn xuống theo sườn dốc, va một tảng đá, m.á.u rỉ từ gáy.
Viên Dục còn xuống, nhưng phụ và trưởng cưỡng ép kéo về.
Người qua tấp nập, xe ngựa nhà họ Viên rời , tên ăn mày ở góc đường nãy cũng biến mất, dường như chuyện đều từng xảy .
Trong rừng, Đỗ Nhu một ngày một đêm, từ từ mở mắt.
Thân thể nàng đau đớn vô cùng, nhưng phát hiện thể cử động, nàng thậm chí thể chuyện.
Một ăn vận như lão gia bộc rừng, dường như là tiểu tiện.
Nhìn thấy một tên ăn mày đang mở mắt dốc rừng thì giật , còn tưởng là t.h.i t.h.ể c.h.ế.t nhắm mắt.
Người tiến đến gần hơn để , rõ là một nữ nhân, kỹ hơn, đột nhiên lớn tiếng kêu:
"Hoàng... Hoàng..."
Hắn là gia bộc của nhà họ Đỗ, khi Đỗ Nhu nhập cung từng gặp, mắt tuy bẩn thỉu tiều tụy, nhưng tuyệt đối chính là Đỗ Nhu.
Gia bộc vội vàng cõng Đỗ Nhu lên.
Trước khi nhà họ Đỗ rời , phái đến núi Từ Quang tìm Đỗ Nhu, nhưng lúc đó viện trống, núi ngay cả một bóng cũng , đành bỏ cuộc.
Không ngờ gặp ở đây.
Người nhà họ Đỗ thấy bộ dạng của Đỗ Nhu cũng kinh hồn bạt vía.
Đợi đến trấn tiếp theo, họ tìm đại phu đến khám bệnh cho Đỗ Nhu.
Đại phu lắc đầu:
"Y thuật tại hạ hạn, xét theo chứng bệnh , vị phu nhân đây e rằng chỉ thể như c.h.ế.t sống . Hầu lưỡi mất công dụng, ngôn ngữ khó thoát; chi thể yếu liệt, thể khó . Tình trạng bệnh như thế , tại hạ đành bó tay."
Gia đình họ Đỗ thần sắc kinh hãi, bi thống khó nên lời.
Đỗ Nhu giường trợn trừng mắt, khoảnh khắc nàng tỉnh táo, nàng thấy lời đại phu .
Nàng giãy giụa chuyện.
Nàng chịu tội với bộ dạng quỷ quái , thà rằng để nàng c.h.ế.t cho giải thoát.
Hộc — Hộc —
cổ họng một chữ cũng phát , khóe miệng chảy một chuỗi nước dãi.
Nàng ngay cả cầu c.h.ế.t giải thoát cũng .
Nàng thể tự sát, nhà họ Đỗ cũng sẽ g.i.ế.c nàng, chỉ thể để nàng ngày qua ngày, năm qua năm tiếp tục chịu đựng đau khổ như .
Ngày thu chính là mùa thu hoạch, tiểu nhị khách điếm mang một đĩa quả đến phòng.
Hương thơm ngào ngạt của hoa quả lan tỏa khắp căn phòng.
Giữa mùi hương hoa quả, giường ánh mắt đờ đẫn, khóe mắt tuôn lệ.