Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 385:. Yến Tiệc Ngưu Dương ---

Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:51:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đồ Mộc Tác chỉ đúng hướng Tô Tri Tri đang .

 

hình Tô Tri Tri lẫn trong đám tướng sĩ mấy nổi bật, Ngũ Anh Nương và những khác cũng .

 

Chỉ một ảnh duy nhất thu hút ánh mắt , khiến ai cũng thể thấy ngay lập tức, là Khổng Võ với hình cường tráng gấp mấy thường.

 

Khổng Võ vạm vỡ vung một cây đại thiết chùy bằng tay .

 

Cây đại thiết chùy đó do Vô Nhai đích rèn, nặng hàng trăm cân, uy lực và khả năng phá hoại cực kỳ đáng kể.

 

Tiếng trống trận như sấm rền cuồn cuộn, nhưng khi chùy của chạm đất, âm thanh còn truyền xa hơn cả tiếng trống trận.

 

Có một mãnh tướng Hồ nhân xông đến gần Khổng Võ, vung sói nha bổng về phía Khổng Võ.

 

Sói nha bổng và đại thiết chùy va , tia lửa b.ắ.n tung tóe.

 

Cánh tay Hồ nhân lập tức tê dại, hổ khẩu xé rách toạc, sói nha bổng cũng chùy đập biến dạng.

 

Chưa kịp phản ứng, Khổng Võ thuận thế bổ thêm một chùy nữa, trực tiếp biến thành một vũng thịt nát…

 

Trước Khổng Võ từng chinh chiến ở Trường An, lúc mới nện , bản cũng sợ hãi, giật ít.

 

Những trong đội Kỳ Kích c.h.é.m g.i.ế.c an ủi Khổng Võ, mới thể tiếp tục chiến đấu.

 

Sau chiến dịch Trường An, lâu nện thành thịt nát, giờ đây Khổng Võ khi tay cũng chút khó chịu, chút tủi sợ hãi mà kêu lên:

 

“A, a a!”

 

Mèo Dịch Truyện

Tần lão đầu từ phía thể khổng lồ của Khổng Võ b.ắ.n phi tiêu:

 

“Ngoan nào, , ông nội ở đây. Ông nội giúp con trông chừng phía , con cứ việc đập bẹp những kẻ phía , nếu kẻ c.h.ế.t sẽ là chúng đó!”

 

Khổng Võ lúc mới hít hít mũi, tiếp tục nện .

 

Có vài chục tên địch quân từ bốn phương tám hướng bao vây , đồng thời đ.â.m về phía Khổng Võ.

 

Khổng Võ hai tay nắm chặt cán chùy, dùng sức vung lên, đại thiết chùy vẽ một nửa vòng tròn trong trung.

 

Vài chục tên địch quân tới gần chùy quét trúng, thể như diều đứt dây bay vút xa, đ.â.m một đám.

 

Không xa, Lão Từ đang ngừng dùng nội công công kích, thấy cảnh tượng đó, thấy những kẻ Khổng Võ đập bay còn xa hơn những kẻ dùng nội công đánh.

 

Lão Từ liên tục cảm thán, quả nhiên vẫn là trẻ tuổi sức:

 

“Chậc chậc chậc, một bước nện một , trăm bước nện một thành !”

 

Hô Long và Đồ Mộc Tác từ xa thấy cảnh , sắc mặt đều trắng bệch.

 

Đồ Mộc Tác khuyên:

 

“Khả Hãn, của chúng cũng khổ chiến mấy ngày , giờ cũng sắp chống đỡ nổi nữa, bằng rút quân .”

 

“Khả Hãn, đợi khi chỉnh đốn tấn công cũng muộn, dù vẫn hơn là quân tiêu diệt ở đây!”

 

“Khả Hãn, Khả Hãn!”

 

Đồ Mộc Tác khuyên mấy tiếng.

 

Hách Liên Ô Thấm cũng đích chạy đến, thúc giục Hô Long rút quân.

 

Hô Long sắc mặt cứng đờ, vẫn c.h.ế.t dí chằm chằm cảnh tượng c.h.é.m g.i.ế.c ở đằng xa và ảnh vạm vỡ .

 

Hắn nắm chặt dây cương trong tay, yết hầu mấy chuyển động, trong miệng cuối cùng phun một chữ:

 

“Rút!”

 

Lệnh rút lui ban .

 

Binh lính Hồ nhân như đại xá, ùn ùn rút lui.

 

Quân mã Đại Tề đuổi theo phía .

 

Hồ nhân buộc rút khỏi biên giới phương Bắc, nghĩ rằng Đại Tề sẽ truy đuổi nữa.

 

Bởi vì , hễ bọn họ rút khỏi phương Bắc là đôi bên sẽ đình chiến, hoàng đế Đại Du bao giờ phái nhiều binh lực đến Tây Bắc như , nhiều đến mức thể công khai g.i.ế.c chóc phá vỡ biên giới Hãn Tà quốc.

 

 

Thiết kỵ Đại Tề vượt qua biên giới, tiến lãnh thổ Hãn Tà.

 

Quân mã Đại Tề phi nước đại hàng chục dặm, cuối cùng cũng đóng quân khi mặt trời lặn.

 

Hồ nhân đầu tiên thấy quân Đại Tề đặt chân lên thảo nguyên của bọn họ, tuy cảm thấy căm hờn và nhục nhã, nhưng cũng chỉ thể bỏ chạy .

 

Hồ nhân đóng quân cách Đại Tề trăm dặm, hai quân từ xa đối đầu.

 

Cả hai bên đều cần nghỉ ngơi dưỡng thương, vì vài ngày hòa bình ngắn ngủi.

 

Biên giới Hãn Tà quốc thả rông một trâu bò và dê cừu.

 

Quân Đại Tề, đặc biệt là Hắc Sơn Quân, chút khách khí bắt trâu bò, dê cừu về doanh trại.

 

Lột da xả tiết, lạch cạch chặt thành từng đoạn nhỏ, ném nồi lớn đang sôi sùng sục lửa.

 

Tối hôm đó, các tướng sĩ đều ăn thịt trâu bò, dê cừu hầm nóng hổi.

 

Hơi nóng từ nước thịt lẫn với mùi thơm bay đến, Tần Tiếu uống suýt soa:

 

“Ai da, chính là mùi vị đây.”

 

“Vẫn là trâu bò, dê cừu ở Tây Bắc hầm mới vị tươi ngon .”

 

Lão Từ nghiêm túc lắc đầu:

 

“Trâu bò, dê cừu của nhà địch ăn mới càng tươi ngon hơn.”

 

Trâu bò, dê cừu là bảo bối, lãng phí chút nào, ăn sạch bách.

 

Trong quân còn hơn mười của tộc Khắc Tư.

 

Bọn họ khi dọn tuyết xong, tự nguyện gia nhập quân đội, cùng đ.á.n.h Hồ nhân.

 

Bởi vì bọn họ cũng , Hồ nhân thì bọn họ mới thể sống yên .

 

Khi tộc Khắc Tư gặm thịt trâu bò, dê cừu, cái thế đó hệt như đập nát xương mà nuốt xuống.

 

Hồ nhân trời đ.á.n.h g.i.ế.c hết trâu bò, dê cừu của bọn họ, cướp hết lương thực, giờ thì đến lượt bọn họ ăn trâu bò, dê cừu của Hồ nhân .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-385-yen-tiec-nguu-duong.html.]

Ăn thật hả !

 

Khi quân lính đang ăn uống no say, một thương binh đáng tiếc vì thương mà thể tận hưởng yến tiệc ngưu dương đêm nay.

 

Ví dụ như Tiết Ngọc Thành và Tiết Triệt.

 

Ví dụ như Ngụy Đại Suân.

 

Ngụy Đại Suân trong lều trại đầy thương binh, y cũng thương.

 

Vết thương của y nhẹ nhẹ, nặng nặng.

 

Khi phụ t.ử Tiết Ngọc Thành thương, Ngụy Đại Suân vung đại đao g.i.ế.c địch.

 

Lúc y vung đao khí thế của tuổi trẻ, khiến khác ít nhiều cũng khen một câu “bảo đao lão”.

 

mấy chiêu với Hồ nhân, sói nha bổng của Hồ nhân đ.â.m tới, khiến y gãy xương.

 

Rốt cuộc cũng lớn tuổi, xương cốt đều giòn .

 

Thế là phụ t.ử Tiết Ngọc Thành đưa lều thương binh, Ngụy Đại Suân liền cũng đưa ngay đó.

 

Ngụy Đại Suân đưa lều, cạnh Tiết Ngọc Thành.

 

Ngu đại phu và những khác bận rộn chữa trị cho thương binh.

 

Ngụy Đại Suân Ngu đại phu bên cạnh phụ t.ử Tiết Ngọc Thành:

 

“Tuy thương nhẹ, nhưng may mà đến kịp thời, vấn đề lớn, chỉ cần cầm m.á.u …”

 

Một loạt từ ngữ về y d.ư.ợ.c phía Ngụy Đại Suân rõ, nhưng y rõ từ khóa:

 

May mà đến kịp thời.

 

Đến kịp thời.

 

Khuôn mặt già nua của Ngụy Đại Suân đến nỗi các nếp nhăn chen chúc , trong khóe mắt một mảnh ánh sáng lấp lánh.

 

May quá, đến muộn.

 

Tấm lòng y treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng đặt xuống trong khoảnh khắc .

 

Y nhắm mắt , cả .

 

Đến khi tỉnh , trời tối.

 

Chỗ xương gãy của y hình như cũng băng bó.

 

Bên ngoài vọng tiếng ăn uống rôm rả.

 

Tần Tiếu bưng một bát canh thịt bò , cạnh Ngụy Đại Suân:

 

“Uống , ăn no uống đủ mới sức mà hồi phục.”

 

Ngụy Đại Suân cũng khách sáo, vươn tay nhận lấy bát canh, nửa nửa uống.

 

Tần Tiếu trách móc Ngụy Đại Suân:

 

“Chúng đều tuổi , dù chịu già cũng chừng mực chứ, thể còn xông pha như hồi trẻ ? Ngươi cũng nghĩ xem, Ngụy Thất nhà ngươi còn đang ôm chắt ngoại chờ ngươi ở Hắc Phỉ Sơn đó, ngươi về gặp chắt ngoại nữa ?”

 

Ngụy Đại Suân ực ực uống hết bát canh thịt bò, thỏa mãn thở dài:

 

“Đương nhiên là về, đợi về, đứa bé đó chắc cũng . Chỉ là ban ngày ở chiến trường, trong đầu chỉ nghĩ đến lão Tiết thôi.

 

“Sống đến tuổi , cũng sợ xuống suối vàng.”

 

lúc đó cứ mãi suy nghĩ, nếu xuống đó, vô mặt nào mà gặp lão Tiết .”

 

Ánh trăng trong vắt xuyên qua khe rèm chiếu trong lều.

 

Giọng điệu của Ngụy Đại Suân dài và thong dong đầy vẻ thảnh thơi:

 

“Giờ thì cũng coi như thể đối mặt với lão Tiết , dù thực sự xuống đó, cũng chẳng bận lòng…”

 

Tần Tiếu cũng cảm khái trong lòng, nhưng ngoài miệng :

 

“Ngọc Thành và A Triệt còn tỉnh , đợi bọn họ tỉnh ngươi hẵng cảm khái.”

 

Ngụy Đại Suân: “Bọn họ thế nào ? Ta xem thử.”

 

Tần Tiếu: “Không cần ngươi xem, trông chừng , ngươi mau ăn thêm một bát mì nước .”

 

Trong một lều trại khác.

 

“Nương, A Triệt thế nào ?” Tô Tri Tri từ bên ngoài lều thò đầu .

 

Trong lều, Ngũ Anh Nương đang chăm sóc Tiết Triệt.

 

Tiết Ngọc Thành ở trong lều của chủ soái, Vân Cận và Trương phó tướng trông chừng.

 

Còn Tiết Triệt thì ở trong lều của Ngu đại phu.

 

Ngu đại phu kiểm tra bộ cho , mấy vết thương tuy sâu nhưng đều trúng chỗ hiểm yếu.

 

Chỉ là viêm nhiễm vết thương gây sốt, tối nay cần theo dõi thêm.

 

Ngu đại phu và Hoa Nhị Nương cũng mệt mỏi cả ngày, ngoài ăn cơm nghỉ ngơi, Ngũ Anh Nương liền tiếp quản.

 

Ngũ Anh Nương giúp Tiết Triệt khăn đắp đầu, đút cho một chút nước.

 

Đứa trẻ khi còn nhỏ cũng từng ở bên cạnh nàng mấy năm, tình cảm hề hời hợt.

 

Nàng Tiết Triệt như cũng xót xa.

 

“Nương, ăn , con sẽ ở đây trông chừng A Triệt.”

 

Tô Tri Tri bước , ảnh ánh đèn dầu chiếu sáng.

 

Cánh tay trái của nàng băng bó kín mít.

 

Cánh tay nàng một vết thương do cứa, là trọng thương.

 

Ngũ Anh Nương nhíu mày:

 

“Tri Tri, con dậy ? Không dặn con nghỉ ngơi dưỡng thương cho ?”

 

“Con coi trọng vết thương của nữa ?”

 

 

Loading...