Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 433: Nếu như - Chiếc đèn hoa đẹp nhất ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 13:52:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Vâng.” Lục Uyển khép sách .
Vừa khép sách, Hạ Nghiên thổi tắt cây nến.
Nến cháy thêm một khắc, tốn thêm chút tiền, tiền bạc họ dư dả, tiết kiệm chút nào chút đó.
Nhờ ánh trăng hắt qua cửa sổ, hai con rửa mặt đơn giản lên giường.
Đêm đông, gió bắc gào thét, cành khô trong sân lay động, đổ một bóng dài lên khung cửa sổ cũ kỹ.
Phòng cách âm , thỉnh thoảng thể thấy tiếng ho từ nhà bên cạnh và tiếng ch.ó sủa trong ngõ.
Tiểu trạch viện của họ, họ chỉ thuê ở đây.
Hơn nữa chỉ thuê một gian phòng, trong sân còn chen chúc hai ba hộ gia đình khác.
Lục Uyển và ôm ngủ, như sẽ ấm hơn một chút.
Mẫu lao động mệt mỏi cả ngày, nhanh chóng chìm giấc ngủ.
Lục Uyển cũng buồn ngủ, nhắm mắt nhưng tài nào ngủ .
Hai con họ đến kinh thành lâu, Lục Uyển nghĩ đến kỳ thi quan học mùa xuân năm , liền chút căng thẳng.
Nàng nhất định thi đỗ quan học, mới thể đổi tình cảnh của .
Ngoại tổ phụ của Lục Uyển là Hạ Đình Phương cũng từng quan ở kinh thành, chức quan tuy lớn, nhưng cận với Tam hoàng tử.
Sau , vụ mưu phản của Đỗ Thái hậu và Tam hoàng t.ử vạch trần, ngoại tổ phụ cùng các đại thần khác trướng Tam hoàng t.ử đều xử t.ử hoặc lưu đày.
Ngoại tổ phụ xử tử, vợ con trong nhà đều lưu đày.
Chỉ duy Hạ Nghiên, khi đại họa ập đến gia đình, vội vã hứa gả cho một gia đình ở quê nhà Sơn Nam đạo con dâu nuôi từ nhỏ, nhờ đó thoát một kiếp.
Đó là chuyện của hơn mười năm .
Hạ Nghiên gả một gia đình họ Lục, ở một huyện thành nhỏ bé thể nhỏ hơn nữa.
Khi Hạ Đình Phương còn sống, lúc về quê từng tiện tay giúp đỡ nhà họ Lục một , còn nắm trong tay bằng chứng hối lộ của nhà họ Lục.
Vì , nhà họ Lục mới thu nhận Hạ Nghiên.
Hạ Nghiên khi nhà chồng để tránh họa còn nhỏ, nuôi dưỡng mấy năm trong nhà chồng mới thành .
Khi thành , nhà họ Hạ sớm tịch biên, nàng gần như của hồi môn.
Mà nhà họ Lục cũng đưa sính lễ gì, thậm chí tổ chức tiệc rượu, phô trương việc nhà cưới một con gái của tội thần.
Hạ Nghiên dung mạo tú lệ, tiểu thư quan cũng nuôi dưỡng , điểm phu quân yêu thích.
Hai thành , tình cảm cũng khá .
Nhà họ Lục ở quê nhà cũng thuộc hàng khá giả, trong nhà nhà cửa đất đai, cũng cả tá điền giúp việc.
trong nhà đông , chuyện phiền lòng cũng nhiều.
Hạ Nghiên phu quân yêu thích, nhưng vì phận con gái tội nhân mà chồng, chị dâu ghét bỏ.
Hạ Nghiên tuy ấm ức, phẫn nộ, nhưng ai chống lưng, khỏi nhà họ Lục càng trôi dạt nơi nương tựa, vì cũng chỉ thể ở nhà họ Lục khắp nơi chiều theo, nhẫn nhịn chịu đựng.
Hạ Nghiên sinh hạ một nữ nhi, đặt tên là Lục Uyển, đó liền còn sinh nở nữa.
Bà chồng tự ý nạp thêm hai cho phu quân nàng, hai thất sinh con trai, khiến tình cảnh Hạ Nghiên càng thêm khó khăn.
May mắn là nữ nhi Lục Uyển nỗ lực, từ nhỏ thông minh và cực kỳ chăm học.
Nàng cùng các tỷ trong nhà họ Lục cùng khai tâm ở tộc học, các phu t.ử dạy nàng đều , với tư chất của nàng, khả năng thi đỗ nữ quan trong cung.
Cũng vì , Lục Uyển thể tiếp tục học hành, khi khai tâm còn gửi đến thư viện nhất địa phương.
Mấy năm , Hoàng thượng ban chiếu lệnh, quan học Trường An cũng thể chiêu mộ nữ sinh.
Nếu thể thi đỗ quan học với thành tích xuất sắc, học phí sẽ miễn bộ, còn tài trợ tiền ăn ở hàng ngày.
Năm Lục Uyển chín tuổi, nàng với cha : “Uyển Nhi thi quan học.”
Nàng kiên định.
Nàng từ nhỏ chứng kiến mẫu vất vả chịu khổ trong nhà như thế nào, thấy các di nương giam cầm trong tiểu viện u ám đấu đá lẫn cả đời, cũng thấy cô tỷ mười hai, mười ba tuổi đính ước cho tên công t.ử lêu lổng vô học trong huyện thành.
Mấy ngày , nàng vô tình bà nội và bác cả tùy tiện chuyện:
“Chuyện hôn nhân của lũ cháu trong nhà chỉ còn thiếu nhà thứ ba định. Con bé Uyển Nhi lanh lợi, từng sách ở thư viện, qua vài năm nữa, lớn hơn chút, dù thi đỗ nữ quan, cũng thể xứng đôi với công t.ử nhà huyện lệnh, nhà họ Lục chúng cũng thể một thông gia .”
Lục Uyển tê dại, nàng , giam cầm ở đây.
Nàng nhất định bước ngoài, rời khỏi nơi .
Khi nàng với gia đình thi quan học, đều nhạo nàng.
Khi nàng vượt qua vòng tuyển chọn ở địa phương, chuẩn lên kinh ứng thí, vẫn nàng.
Ngay cả cha nàng cũng , lắc đầu : “Con tuy thông minh, nhưng thi đỗ quan học khó như lên trời, ngay cả những quý nữ ở Trường An cũng chắc thi , con Trường An cũng chỉ phí tiền lộ phí.”
Bà nội cũng đồng ý, xuất tiền công cho nàng chi phí đường.
Chỉ mẫu Hạ Nghiên ủng hộ nàng, lấy tiền tích cóp bao năm nay, với nàng:
“Uyển Nhi, nương đưa con Trường An thi quan học. Ngoại tổ phụ con từng đỗ Trạng nguyên, ở kinh thành cũng từng chỉ dạy hậu bối sĩ tử, nương khi đó từng bài văn của họ, tài hoa của những đỗ cử nhân mấy phần. Uyển Nhi, họ hiểu thiên tư của con, nhưng nương .”
“Nương sẽ để con giam cầm ở đây cả đời, con nhất định tiến lên.”
Hạ Nghiên ngày hôm liền quỳ mặt chồng, đưa con gái Trường An thi quan học.
Chị dâu châm biếm: “Xem dâu vẫn quên những ngày tháng phú quý , vẫn còn dựa con gái mà phất lên, chỉ tiếc những chuyện xem mệnh.”
Lão phu nhân : “Hai con các ngươi đều chí khí cao ngạo, nhất quyết , thì cứ . Ra ngoài đụng tường chịu thiệt thòi , mới cam tâm về.”
Nhà họ Lục cuối cùng để hai con Hạ Nghiên cùng vài đồng hương khác lên kinh ứng thí.
Lão phu nhân còn lấy tiền riêng cho Lục Uyển.
Sau khi Hạ Nghiên và Lục Uyển , con dâu trưởng chút cam lòng hỏi: “Mẫu vì còn cho các nàng tiền? Chẳng rõ ràng là ném bạc xuống sông .”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ta thì cho, nhưng sống ngần năm, thấy nhiều chuyện , vạn sự chỉ sợ vạn nhất. Nhỡ con bé đó thật sự gặp may mắn bay lên cành cao thì ? Không xuất chút tiền, khó tránh khỏi nó ghi hận.”
“Con bé đó dòng m.á.u của kẻ tàn nhẫn trong nhà ngoại tổ. Ngươi là nơi khác gả đến, chuyện cả nhà họ Trang ở thành Đông đột t.ử nhiều năm về . Năm đó ngoại tổ phụ nó về quê một chuyến, cả năm đời đồng đường của nhà họ Trang ở thành Đông biến mất chỉ một đêm.”
Con dâu trưởng , lưng chợt lạnh toát, dám thêm lời nào.
Hạ Nghiên và Lục Uyển đến kinh thành, thuê một căn nhà nhỏ, Lục Uyển chuyên tâm ôn tập bài vở, Hạ Nghiên thì nhận công việc may vá giặt giũ, kiếm chút nào chút đó.
Họ chi tiêu tằn tiện, ít nhất là cầm cự đến mùa xuân năm .
Nửa đêm, tuyết rơi.
Mèo Dịch Truyện
Từng bông tuyết trắng xóa bay xuống.
Lục Uyển nhắm mắt , siết chặt chăn trong tay, trong lòng thầm ôn bài văn buổi tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-433-neu-nhu-chiec-den-hoa-dep-nhat.html.]
Cứ thế ôn , tâm tình dần bình , nàng cũng ngủ .
Những ngày tháng của hai con ở Trường An trôi qua túng thiếu nhưng bình yên.
Ngay cả đêm giao thừa, cũng khác gì ngày thường.
đợi đến ngày Tết Nguyên tiêu, Hạ Nghiên những chiếc đèn hoa treo cao khắp phố phường, nhớ cảnh hồi nhỏ ngắm hội đèn Trường An, cuối cùng vẫn nhịn đưa con gái ngoài:
“Uyển Nhi, hôm nay là Tết Nguyên tiêu, nương đưa con ngoài xem đèn hoa.”
Lục Uyển nhắc nhở mẫu : “Nương, chúng thể tiêu tiền bừa bãi.”
Hạ Nghiên đè nén nỗi xót xa, gượng : “Không , chỉ là xem thôi, tốn tiền .”
Hai con cùng khỏi nhà.
Hai ngày Tết Nguyên tiêu , lệnh giới nghiêm bãi bỏ, bách tính kinh thành thể du ngoạn đến tận khuya.
Trên đường phố đèn hoa chập chùng, du khách tấp nập như mắc cửi.
Đủ loại đèn hoa khiến Lục Uyển hoa cả mắt.
Huyện thành ở quê nàng Tết Nguyên tiêu cũng hội đèn hoa, nhưng sẽ cảnh tượng tráng lệ như , cũng thấy nhiều đèn hoa tinh xảo đến thế.
Đây là đầu tiên nàng thấy, hóa đèn hoa thậm chí thể bằng lụa, bằng ngọc, bằng lưu ly.
Làm những chiếc đèn xa hoa đến mức , như mộng ảo.
Lục Uyển cảm thấy đang trong một giấc mơ kỳ lạ, ảo diệu.
Và phần rực rỡ nhất trong giấc mơ đó, là những chiếc thuyền họa sông.
Hạ Nghiên với Lục Uyển: “Uyển Nhi xem, đó là Họa Phường Nê Thường, mỗi năm Tết Nguyên tiêu đều treo đèn hoa, cho đoán câu đố đèn.”
Lục Uyển thấy chiếc thuyền họa giống như một con cá chép khổng lồ, thuyền treo đầy những chiếc đèn hoa rực rỡ muôn màu.
Nàng bên bờ sông, liếc mắt thấy một chiếc đèn sen ngàn cánh.
Mỗi cánh hoa sen đều bằng lưu ly viền chỉ vàng, trong suốt và lấp lánh.
Lục Uyển đăm đăm chiếc đèn sen , đến thất thần.
nàng mở miệng thích.
Thứ như nàng thể , thích thích thì khác gì ?
Trên họa phường, nữ chủ nhân ăn vận lộng lẫy đang mời chào khách, rủ rê những qua đường lên thuyền đoán đèn lồng.
“Chỉ cần mười lạng bạc là thể đoán, đoán trúng mười câu đố đèn sẽ chọn một chiếc đèn mang về.” Nữ chủ nhân tươi dẫn một đoàn lên thuyền.
Theo nữ chủ nhân là hai gia đình họ Bùi và họ Tiết.
Đêm Thượng Nguyên, đều tranh thủ lúc rảnh rỗi để thư giãn.
Bùi Lăng Phong và Nghiêm Dục dẫn theo con cái, Bùi Lăng Vân và Ngũ Anh Nương nắm tay Tri Tri. Bùi Toàn thì vì trực ban nên đến.
Gia đình họ Tiết cũng tề tựu đông đủ, chỉ Tiết Ngọc Thành và Thượng Quan Như dẫn theo Tiết Triệt, mà cả Tiết Ngọc Trác hết kỳ nghỉ trở về cùng Bùi Thư và Tiết Đệ cũng đều mặt.
Họ náo nhiệt xuống phố, khi thấy họa phường, mấy đứa trẻ đều chơi trò đoán đố.
Tiết Ngọc Trác hào sảng trả tiền cho mấy đứa trẻ: “Cứ mạnh dạn đoán , đoán trúng cũng chẳng .”
“Tạ ơn đại bá!”
“Tạ ơn cô phụ!”
Mấy đứa trẻ lên thuyền đoán đố.
Tri Tri chỉ một chiếc đèn hoa sen hình cá nhỏ xinh xắn với Tiết Triệt: “A Triệt, xem, thích chiếc đèn đó! Chàng thích chiếc nào?”
Tiết Triệt đầu một lượt: “Ta thích chiếc đèn hình ngựa con ở bên .”
Mấy đứa trẻ bắt đầu đoán đố của .
Lục Uyển bờ sông, chú ý đến một cô nương họa phường trông trạc tuổi nàng.
Cô bé đó mặc áo bông màu hồng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng gấm vóc.
Lục Uyển tiểu tư câu đố:
“Bên trái trông tựa ngựa dựa nó, bên trông tựa nó dựa ngựa, hai bên cùng lúc, chân đạp vạn dặm cát. Đố một chữ.”
Lục Uyển há miệng, thành tiếng: “Là chữ ‘Đà’.”
Đồng thời, Tri Tri họa phường cũng đoán .
Mấy câu đố chữ tiếp theo, Lục Uyển đều cách đó xa lặng lẽ đoán .
Hạ Nghiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Uyển: “Uyển nhi cũng đoán ?”
Lục Uyển cúi đầu bộ y phục .
Vẫn là bộ áo đông may từ năm ngoái, năm nay đến kinh thành vẫn y phục mới.
Áo cũ lắm, nhưng nàng cao hơn năm ngoái, cổ tay ngắn một đoạn.
Đêm đầu xuân gió lạnh, thổi cổ tay buốt giá.
Lục Uyển giữ chặt đoạn cổ tay đang lộ , đầu lắc đầu với mẫu :
“Mười lạng bạc đắt quá, Uyển nhi đoán .”
Hạ Nghiên xong, trong lòng quặn thắt, đôi mày chau .
Nàng dắt con gái tiếp, nhưng còn tâm trạng ngắm đèn như nữa.
Đợi đến khi hai con họ trở về con hẻm lạnh lẽo.
Hạ Nghiên căn nhà cũ kỹ trong hẻm, cánh cửa một chiếc đèn lồng treo, nỗi chua xót trong lòng cuối cùng kìm , hóa thành nước mắt tràn khóe mi.
Nàng con gái thấy, liền bếp đun nước.
Lục Uyển thì trở về phòng, nghỉ ngơi mà tiếp tục sách.
Nàng tiểu thư thế gia, thăng tiến, chỉ thông minh hơn khác, mà còn siêng năng hơn khác.
Đến khi đêm xuống, hai con chen chúc chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi.
Trăng xuân treo cao bầu trời đêm, xung quanh bao phủ một tầng quầng sáng.
Ngay cả ánh trăng chảy trong phòng cũng thêm vài phần mơ hồ.
Giữa màn đêm mờ ảo, Lục Uyển mặt tường, với mẫu :
“Nương, đừng . Hôm nay chúng tiền, nhưng con sẽ quan học, sẽ thi đậu quan.
Sẽ một ngày, con mua chiếc đèn hoa đăng nhất kinh thành.”