Nuôi Nhầm Tiểu Oa Nhi . Quẩy Tung Cả Kinh Thành - Chương 53: Nhặt Được Người Quen? ---
Cập nhật lúc: 2025-11-21 12:37:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Tri Tri nhặt thỏ.
Nàng nhặt một .
Tống Ngọc mười tám tuổi.
Đích tôn Tống gia, gia chủ tương lai của Tống gia.
Một sinh trong thời kỳ gia tộc huy hoàng, khó thể nghiệm thế nào là thế sự vô thường.
Tống Ngọc chính là như .
Tống gia chất vàng chất ngọc, sản nghiệp trải khắp thiên hạ, Tống Diên quan chức tứ phẩm trong . Phàm là kẻ nào thể đầu t.h.a.i Tống gia, theo lý mà kiếp chính là mệnh cơm áo lo.
vận mệnh vốn chẳng theo lẽ thường.
Tống Ngọc cũng thể ngờ, lưu lạc đến Lĩnh Nam, mắt thấy sắp c.h.ế.t đói trong núi sâu!
Trời cao ơi!
Hắn Tống Ngọc rõ ràng là xuất sắc kiệt xuất nhất trong hàng con cháu nhỏ tuổi của gia đình, Thái gia gia Tống Diên đích mang theo bên bồi dưỡng.
Thái gia gia thừa hưởng thiên phú kinh doanh của tổ tiên Tống gia, ngay cả bí phương chế mực gia truyền cũng truyền cho , chính là trụ cột tương lai của Tống gia.
vẫn còn quá trẻ, mười tám năm đến với thế gian , nỗi khổ duy nhất từng nếm trải chính là nỗi khổ vì tình.
Mèo Dịch Truyện
Tống gia định cho một mối hôn sự, đối phương cũng là thương nhân cự phú Phùng gia.
Phùng gia Tam tiểu thư lanh lợi tài giỏi, cũng tán thưởng Tống Ngọc.
Tống Ngọc thích Phùng Tam tiểu thư dung mạo bình thường, mà đem lòng yêu Tiểu Tú cô nương trong xưởng của nhà .
Tống Ngọc và Tiểu Tú cô nương yêu say đắm, phá vỡ trở ngại gia tộc để bên .
Thế là ngày Tống Diên cung dự yến tiệc vải, Tống Ngọc và Tiểu Tú cô nương tình ái cho mê bỏ trốn!
Chuyến là phúc cũng là họa.
Lúc Tống gia bắt giam ngục, hề , trốn thoát một kiếp nạn ngoài thành.
Hai họ yêu đương thắm thiết bỏ trốn hơn mười ngày, còn lo Tống gia sẽ phái đến truy bắt.
đến hai ngày thì Thái gia gia phạm tội đại nghịch, Tống gia đều phát phối sung quân hết .
Chỉ còn thiếu là kẻ lọt lưới, quan sai bên ngoài đang lùng sục khắp nơi bắt .
Tống Ngọc đau khổ, đem chuyện với Tiểu Tú cô nương.
Tiểu Tú cô nương ôm Tống Ngọc, nước mắt lưng tròng: "Ngọc lang, vẫn còn , tình cảm của chúng sẽ đổi."
Tống Ngọc và Tiểu Tú cô nương một trận, chìm giấc ngủ sâu.
Sáng ngày hôm tỉnh dậy, Tiểu Tú cô nương biến mất.
Cùng biến mất còn tất cả tiền bạc .
Tống Ngọc ban đầu còn ôm một tia hy vọng, chờ Tiểu Tú cô nương trở về.
từ lúc trời sáng đợi đến lúc trời tối, vẫn thấy bóng .
Tống Ngọc cuối cùng tuyệt vọng che mặt.
Tống Ngọc mất gia tộc, mất tình yêu, ngay cả tiền ăn cũng còn, bên ngoài quan sai đang truy bắt .
Hắn nghĩ thà quan phủ bắt cho xong, c.h.ế.t cùng Tống gia, tề tựu chỉnh tề gặp Thái gia.
lúc , Phùng Tam tiểu thư tìm thấy .
Hắn mới đang ở tại khách điếm của Phùng gia, là một trong những sản nghiệp do đích Phùng Tam tiểu thư quản lý.
Phùng Tam tiểu thư đưa cho một túi bạc:
“Tống Dục, hôn sự giữa hai nhà chúng vốn là do năm xưa Tống Thái gia ơn với Phùng gia mà định đoạt. Ngươi tư bôn cùng khác, Tống gia đều lưu đày, nên hôn sự Phùng gia thừa nhận cũng đừng trách.”
“ nể tình ơn nghĩa năm xưa của Tống Thái gia, khuyên ngươi một , hãy tìm một nơi chân trời góc biển mà trốn , ngày chắc thể đông sơn tái khởi.”
Phùng Tam tiểu thư rõ ràng, ơn nghĩa của Tống Thái gia, Phùng gia hôm nay trả, nàng chỉ thể giúp đến bước .
Về , cầu về cầu, đường về đường.
Tống Dục như tỉnh mộng, vô cùng hổ.
Y tạ ơn trốn về Lĩnh Nam.
Y dám đường lớn, sợ bắt, đường nhỏ liên tục gặp trộm cướp, khí vận quả thực xuống đến đáy vực.
Cuối cùng vô phân văn, bụng đói cồn cào, phiêu bạt đến một ngọn núi sâu ở Lĩnh Nam.
Y mệt đến nỗi vật đất, đói đến còn chút sức lực để dậy.
Thái gia gia từng , bí phương chế mực của Tống gia là ngàn vàng đổi.
Thế nhưng, khi thật sự sắp c.h.ế.t đói, bụng như vạn ngàn côn trùng gặm nhấm, ai cho y một cái màn thầu, y cũng cam lòng đổi.
Gió lạnh buốt vội vã lướt qua rừng cây.
Lá rụng phủ lên y một lớp.
Y nhắm mắt , cảm thấy lẽ thật sự sẽ c.h.ế.t ở đây.
Y thậm chí còn thấy tiếng bước chân của Hắc Bạch Vô Thường đang về phía , nhẹ, vui vẻ, như của một đứa trẻ.
Vào khoảnh khắc một bàn chân dẫm lên Tống Dục, y bùng nổ chút sức lực cuối cùng, vươn tay tóm lấy bàn chân …
“A ——”
Tô Tri Tri và Tiết Triệt đồng thời hét lớn.
A Bảo bay vọt tới, vỗ bay bàn tay đang nắm lấy chân Tô Tri Tri.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-nham-tieu-oa-nhi-quay-tung-ca-kinh-thanh/chuong-53-nhat-duoc-nguoi-quen.html.]
Bàn tay nhanh liền mềm nhũn buông thõng xuống.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt nắm tay , ngơ ngác.
Cú – cú –
A Bảo vỗ cánh bay vù vù, quét sạch đám lá rụng mặt đất, để lộ một gầy gò xương xẩu bên .
“Tri Tri!”
“A Triệt!”
Tần lão đầu, Khổng Võ, Bạch Tuấn đều chạy đến.
Tần lão đầu thấy tiếng hét lớn của Tô Tri Tri và Tiết Triệt, thấy tiếng kêu khác thường của A Bảo, liền gọi Khổng Võ và Bạch Tuấn cùng .
Ba chạy tới, thấy Tiết Triệt và Tô Tri Tri đang cố gắng khiêng một lên lưng A Bảo.
Tiết Triệt: “Người hình như còn sống.”
Tô Tri Tri: “Bất kể sống c.h.ế.t cứ khiêng về , ích.”
“A a, a.” Khổng Võ chạy tới, một tay vác Tống Dục lên vai.
Cả đoàn về, Tô Tri Tri và Tiết Triệt kể chuyện xảy .
Trừ Tiết Triệt , ai nấy đều bình tĩnh.
Tô Tri Tri nhặt , nhặt đồ là chuyện bình thường.
Huống hồ nàng nhặt một nguyên vẹn, chứ nhặt nửa , gì mà sợ.
Tống Dục đưa đến chỗ Dược sư Ngu.
Dược sư Ngu thấy bộ dạng của Tống Dục, kìm nén sự phấn khích kiểm tra một hồi, thất vọng nhận chỉ là đói đến mức chỉ còn thoi thóp, chẳng trúng chút độc nào.
Hách Nhân và Ngũ Anh Nương vẫn đang bận rộn chuyện Hắc Sơn Thực Tứ ở Bạch Vân huyện, Tô Tri Tri nhặt , Hách Nhân liền tức tốc trở về Hắc Phỉ Sơn ngày hôm để xem xét.
Hách Nhân đến nhà Dược sư Ngu, thấy Tống Dục giường, ngũ quan chút quen mắt, tựa hồ từng gặp mà như từng gặp.
Tô Tri Tri và Tiết Triệt bên giường, tái hiện cảnh tượng hôm qua.
“… Ta và A Triệt rừng, đất nhiều lá cây, khi dẫm lên lá thì đột nhiên một bàn tay thò nắm lấy…”
“A Triệt sợ hãi hét lên nắm lấy tay .”
Tiết Triệt nhỏ giọng phản bác, vẻ mặt cau : “Tri Tri cũng sợ hãi nắm lấy tay .”
Tiếng hai đứa trẻ ngừng nghỉ, Tống Dục giường khẽ động mi mắt.
Y cho uống ít cháo loãng, nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng cũng mở mắt.
Khoảnh khắc Tống Dục mở mắt, y ngỡ đến Âm Tào Địa Phủ, vì y thấy Bùi Lăng Vân.
Bùi Lăng Vân c.h.ế.t mười năm!
Hồi nhỏ y còn lẽo đẽo theo Bùi Lăng Vân cái đuôi.
“T.ử Tín a !”
Môi Tống Dục trắng bệch run rẩy mấy cái.
Ánh mắt Hách Nhân dâng lên vài phần cảnh giác:
“Các hạ nhận lầm , tại hạ Hách Nhân, là trưởng thôn nơi đây. Dám hỏi các hạ là phương nào?”
Tống Dục đau đớn lóc, chống dậy khỏi giường, kéo vạt áo Hách Nhân:
“T.ử Tín a ! Chính là , sẽ nhận lầm . Ta là A Dục, A Dục của Tống gia đây mà!”
Khi Tống Dục còn nhỏ, y theo Thái gia gia đến Bùi phủ nhiều , thường gọi Bùi Lăng Vân là T.ử Tín a .
Sự cảnh giác trong mắt Hách Nhân vơi hơn nửa.
Y quả thật nhớ đây khi Tống Duyên đến phủ tìm phụ , bên cạnh một bé trai sáu bảy tuổi, mỗi gặp y đều tràn đầy vẻ hâm mộ mà gọi y là “T.ử Tín a ”.
Tuy nhiên, nam t.ử mười tám năm đổi nhiều, Tống Dục hồi nhỏ rõ ràng là mũm mĩm, trưởng bối ăn diện trông thật hỉ khí, hệt như đồng t.ử rải tiền trướng Tài Thần.
“A Dục?”
Hách Nhân cẩn thận đoan tường, cuối cùng từ khuôn mặt biến dạng vì đói của Tống Dục vài phần dáng vẻ đồng t.ử rải tiền năm nào.
“Tri Tri, A Triệt, hai đứa ngoài chơi .”
Hách Nhân bảo Tô Tri Tri và Tiết Triệt ngoài, một cùng Tống Dục chuyện trong phòng.
Hương quế hoa bay theo gió thoảng .
Tô Tri Tri và Tiết Triệt trong sân nhỏ của Dược sư Ngu, mỗi một tâm sự.
Khi Tiết Triệt Tống Dục gọi “T.ử Tín a ”, trong đầu y như một tia sét xẹt qua.
Y khó nén vẻ kinh ngạc Hách Nhân với mái tóc đen và bộ y phục xanh, kinh ngạc như thể sớm linh cảm.
Một trưởng thôn sơn dã thể những bức thư họa như , cái khí độ ung dung cao quý như thế?
Làm thể nhận ngọc bội tổ truyền của Tiết gia bọn y?
Cũng chính lúc y mới hiểu, vì phụ ở biên quan xa xôi yên tâm để ở nơi đến thế.
Thì , văn võ song , đều còn tại thế.
Khi Tiết Triệt ngừng sắp xếp suy nghĩ trong đầu, Tô Tri Tri hồn nhiên cầm một cành cây vẽ một con thỏ nhỏ mặt đất.
Con thỏ nhỏ vẽ tròn béo.
Tô Tri Tri vẽ đến vui vẻ.
Hậu sơn thật đúng là nhiều thứ thể nhặt , ngay cả quen của phụ cũng nhặt .
Không lên hậu sơn thể nhặt thứ gì?