Huyện thành.
Người một nhà xách theo túi lớn túi nhỏ từ nông thôn về, sân, thấy một đống hỗn độn đang bày bãi đất trống, đủ loại thừ nồi niêu chén bát tới bàn ghế sách vở.
Cửa căn nhà bên cạnh nhà bọn họ đang rộng mở, thấy ai, nhưng vẫn tiếng lạch cạch từ bên trong truyền đến.
Khu nhà lớn, tổng cộng chín hộ gia đình, hai gian bên tay là nhà họ Vương. Thím Vương đang giặt quần áo cửa, thấy bọn họ sửng sốt, thì giải thích cho bọn họ: “Mấy ngày nay các cháu ở nhà nên . Nhà họ Tiền chuyển , hôm nay hàng xóm mới dọn tới.”
Không vì , thấy ba chữ hàng xóm mới, đột nhiên Cố Nam Sóc dự cảm .
Cố Nam Huyền a một tiếng: “Sao nhà chị Tiền dọn thế nhỉ? Còn dọn đột ngột như , đây bọn họ nhắc tới.”
“Cũng đột ngột lắm, phòng bên đó nhỏ, nhà họ Tiền tận năm đứa con, khi còn nhỏ thể chen chúc , bây giờ đám trẻ lớn lên , chen chúc cũng thích hợp, cũng chen chúc nổi. Mấy năm nay nhà họ Tiền kiếm chút tiền, đổi sang căn nhà khác lớn hơn từ lâu, nhưng mà vợ của ông Tiền xem qua vài căn phòng, vẫn ý căn nào, chê nhà quá bé, thì chê khu vực , nếu thì chê quá đắt. Các cháu cũng tính tình của bà đó, hợp tâm ý của bà , thể dễ dàng tìm . Lần vì đột nhiên trúng.”
Mọi gật đầu, xem như hiểu.
“Hàng xóm mới là một đôi vợ chồng trẻ tuổi và một cô gái. Nghe cô gái là cháu gái của bọn họ, vẻ ngoài đáng yêu, miệng vô cùng ngọt, mới qua đây còn cho Nhị Oa nhà chúng kẹo.”
Cố Nam Sóc nhíu mày, dự cảm trong lòng càng lớn hơn.
Bọn họ đẩy cửa về nhà , bỏ đồ đạc xuống, còn kịp nghỉ ngơi, một bóng dáng xinh xuất hiện mắt. Không Cố Kiều còn thể là ai.
Cố Nam Sóc:……
Được ! Dự cảm linh nghiệm.
Vân Chi
“Chào chú, chào hai cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-vai-ac-o-thap-nien-80/chuong-97-co-kieu-don-toi-phong-cach-vach.html.]
Trong lòng Cố Nam Sóc âm thầm thở dài một tiếng, đó cảm thấy cũng bất ngờ lắm.
Còn Cố Nam Huyền kinh ngạc: “Sao cô tới đây?”
“Cô Huyền, chúng cháu thuê căn phòng cách vách để ở , về sẽ chuyển qua bên .”
“Các cô chính là hàng xóm mới?” Cố Nam Huyền há hốc miệng: “ mà phòng bên đó nhỏ như , cả nhà cô ở nổi ?”
“Không cả nhà cháu đều dọn lên đây, chỉ ba ở, đủ dùng . Mấy tháng nữa chú Tư cháu sẽ thi đại học, cũng đấy, là thứ tư chú tham gia thi , áp lực lớn. Huống chi chú kết hôn với thím Tư, tình huống giống mấy . Nhà họ Hồ luôn chê nhà ở quê cháu quá chật chội, nên ông bà nội cháu mới nghĩ tới chuyện thuê một căn phòng huyện, để chú thím Tư qua đây ở.”
“Ở gần trường học, chú Tư cần chạy qua chạy , thể tiết kiệm nhiều thời gian cho việc ôn tập. Thím Tư lên đây thể chăm sóc cho chú . Còn cháu thì hưởng phúc của hai . Thím Tư , huyện chỗ ở, bảo cháu qua đây luôn, nếu chỉ một cháu về về, con gái một an .”
Cố Nam Thư liếc mắt cô một cái: “Vậy cha cô thì ? Bây giờ cha cô cũng đang ở huyện nhân viên hợp đồng tại trạm lương thực, ông qua đây ?”
Cố kiều buồn bã: “Thím Tư , bên lớn trong nhà, chồng ở chung nhà với em dâu, sợ là tiện, huống chi phòng bên chỉ hai gian, cũng ở nổi.”
Cố Nam Huyền nghĩ quá nhiều, gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Tròng mắt Cố Nam Sóc giật giật, hỏi: “Nhà họ Tiền ban đầu ở phòng đó dọn ? Cô ?”
Cố Kiều mờ mịt lắc đầu: “Không .”
“Nhà bọn họ tìm phòng mới một hai năm tìm , mà bây giờ là luôn, còn dọn gấp gáp, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng kịp chào hỏi tử tế.”
Cố Kiều nghiêng đầu suy tư một phen: “Có lẽ là may mắn gặp phòng , sợ qua thôn còn cửa hàng kahcs, nên nhanh chóng dọn nhà.”
Giả vờ còn giống, chẳng lẽ vì cô vận may, cô qua đây ở, nên dọn chỗ cho cô ?
Cố Nam Sóc: Ha hả!