Hoắc Cận Hành đương nhiên cũng thấy.
Anh thì thấy Hạ Thụ.
Hạ Thụ đối diện với Hoắc Thu Nam, đứa bé mờ mịt, kinh ngạc chằm chằm Hạ Thụ.
Vài giây , Hạ Thụ chớp mắt, nghiêng đầu với bé.
Lúc bánh bao nhỏ mới hồn, bé hít sâu một , dùng hai tay nhỏ bé che kín mắt.
“Ôi, hai tiếp tục , cháu thấy gì hết!”
Giọng bé mang theo sữa, mặc dù , nhưng tay mở một kẽ nhỏ, lén bên ngoài.
Cậu bé thần bí, đó xoay chạy .
Hoắc Cận Hành nhanh tay túm cổ áo bé : “Quay đây.”
“A!” Hoắc Thu Nam thét chói tai, bé vẫn chạy. Hoắc Cận Hành xổm xuống ôm lên đùi, đè hai tay và đầu gối bé .
Bé con trốn thoat , hì hì gọi to: “Chú nhỏ, chú nhỏ, cháu thật sự thấy gì cả, thật sự thấy gì!”
Hạ Thụ thấy gọi Hoắc Cận Hành là chú nhỏ, cô lập tức đoán là ai.
Hoắc Cận Hành vẫn giới thiệu: “Đây là con trai cả, Thu Nam.”
Hạ Thụ gật đầu.
Mặc dù đùi Hoắc Cận Hành, nhưng tầm mắt của bánh bao nhỏ vẫn chằm chằm Hạ Thụ, vẻ tò mò về cô.
Nhìn chằm chằm một lát, bé bỗng đầu ôm lấy cổ Hoắc Cận Hành, thì thầm tai : “Chú nhỏ, chị gái xinh là ai ?”
Hoắc Cận Hành: “Chị gái?”
“Vâng!”
Hoắc Cận Hành ngẩng đầu, Hạ Thụ, đó cũng nhỏ giọng bên tai Hoắc Thu Nam: “Đây là vợ chú nhỏ, cháu thể gọi là chị gái, gọi thím nhỏ.”
Bánh bao nhỏ mờ mịt, suy nghĩ đến chuyện gì đó: “Thím nhỏ?”
“.”
Hạ Thụ lẳng lặng một bên, cô thấy hai họ thì thầm gì, cũng dám quấy rầy, chỉ ngoan ngoan yên lặng chờ bọn họ.
Hoắc Cận Hành nhẹ giọng dỗ: “Đi chào thím nhỏ, ?”
“Được ạ!” Cậu bé trả lời rõ ràng, xong thì thoát khỏi cái ôm của Hoắc Cận Hành, chạy đến mặt Hạ Thụ, với cô: “Xin chào thím nhỏ, cháu là Thu Nam, năm nay sáu tuổi. Thím chính là bỏ chú nhỏ, khiến chú nhỏ trốn trong phòng nhè đúng ? Cháu thím đó!”
Hoắc Cận Hành ở bên cạnh hít sâu một .
Hạ Thụ cũng ngạc nhiên, cô ngẩng đầu Hoắc Cận Hành, nhanh chóng hiểu cái gì đó, khóe môi cong lên.
Cô xổm xuống: “Chú nhỏ cháu nhè ?”
“ ! Chú …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-vo-tu-be-nzhy/chuong-52.html.]
“Thu Nam!” Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lúng túng, vội kéo bé cách xa Hạ Thụ:
“Nói linh tinh gì .”
“Cháu linh tinh!” Bánh bao nhỏ kéo thoải mái, giọng lanh lảnh vang lên: “Rõ ràng là chú nhỏ nhè, lúc đó chú tìm thấy thím nhỏ, nên trốn trong phòng , cháu…”
“Im miệng!” Hoắc Cận Hành nhanh chóng che miệng bé .
Hạ Thụ vui vẻ.
“Thu Nam.”
Có một giọng truyền đến, đồng thời hai bóng cao gầy xuất hiện.
Diệp Nhược và Hoắc Cận Diễm đều tới đây.
Hoắc Thu Nam thấy ô dù, bé trốn khỏi Hoắc Cận Hành, nhanh chóng đến chỗ Hoắc Cận Diễm, ôm lấy đầu gối : “Ba ơi, chú nhỏ bắt nạt con!”
Hoắc Cận Diễm nhướng mày Hoắc Cận Hành.
“Ai bắt nạt cháu.” Hoắc Cận Hành trừng bé: “Rõ ràng là cháu lung tung.”
“Cháu bậy.” Bánh bao nhỏ trốn phía Hoắc Cận Diễm, tay túm ống quần , thò đầu , bánh bao nhỏ đắc ý : “Thu Nam hề linh tinh, vốn chú nhỏ nhè! Chú nhỏ nhè còn dối , chú nhỏ mới là linh tinh!”
Tai Hoắc Cận Hành đỏ bừng, hổ, dám Hạ Thụ, tiến lên bắt bánh bao nhỏ : “Cháu còn…”
“Này !” Hoắc Cận Diễm vội bảo vệ Hoắc Thu Nam, ngăn Hoắc Cận Hành : “Anh còn ở đây đó, em đây là bắt nạt con ai?”
“Còn dám , đều là do dạy.” Hoắc Cận Hành tức giận: “Cha nào con nấy.”
Hoắc Cận Diễm đ.ấ.m một cái: “Em thiếu đòn ?”
“Anh đánh thắng em.”
“Ai ?”
“Vốn là .”
Hoắc Cận Diễm hừ lạnh, bắt đầu giả vờ xắn tay áo: “Thử xem?”
“Thử thì thử.”
…
“…” Hai em bọn họ như chuẩn đánh thật, Hạ Thụ ở bên cạnh , ngăn cản cũng , ngăn cản cũng .
Muốn khuyên nhưng sợ sai, khuyên thì sợ thật sự xảy chuyện, cô suốt ruột đến mức hai má đỏ lên.
“Đừng lo lắng.” Diệp Nhược lặng lẽ kéo cô sang một bên.
Hạ Thụ cô : “Chị dâu…”
“Mặc kệ hai họ, hai em họ chính là , gặp là mổ như gà đó, quen là .”
“ .” Cô bỗng nhớ tới cái gì đó: “Tiểu Mộc, em mang lễ phục đến đúng ?”
Hạ Thụ sửng sốt: “Phải mặc lễ phục ạ?”