Nuôi Vợ Từ Bé - 28

Cập nhật lúc: 2024-11-21 03:38:52
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sở Du nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ phân vân, lái xe trở về căn hộ nhỏ trong trung tâm thành phố. Vừa quẹt thẻ bước , tiếng vui vẻ vang lên kèm theo một ảnh quen thuộc.

 

“Du nhi, em về ?”

 

Dục Lăng trong chiếc tạp dề màu hồng che lớp âu phục sang trọng, tay vẫn còn cầm muỗng thức ăn, nở nụ ấm áp về phía cô. Người đàn ông ở bên cô suốt sáu năm, một mực chăm sóc hai con Sở Du chút toan tính. Bản cô cũng hiểu rõ đều vì cho bản cô hiểu tấm chân tình mà dành cho . Sở Du sớm nhưng cô gần như lờ , đối diện với nó, Sở Du sợ sẽ tổn thương đến . Một đàn ông gia thế giàu , điển trai ân cần chu đáo vốn nên xứng với một tiểu thư khuê các. Cô giờ là một đơn , xét về cảnh chẳng thể phù hợp với . Huống hồ, thời gian trôi chừng năm nhưng bóng hình của Hoắc Dịch Thành gần như vẫn còn đó, hằng đêm còn xuất hiện trong giấc mơ khiến cô thể nào quên . Thiếu Tần càng lớn, đường nét cương nghị độc tôn kế thừa càng lúc càng lộ rõ. Mỗi thằng bé, gương mặt thuộc cùng kí ức cũ ùa về, cô thêm thổn thức. Thấy Sở Du lơ đễnh một chỗ, Dục Lăng chút khó hiểu tiến gần, hỏi nhẹ.

 

“Du nhi? Em thế?”

 

Sở Du chợt giật , tâm trí lôi về thực tại, nhất thời phản ứng chút loạn xạ.

 

“Em… em …”

 

Cô vội tháo giày nước nhà, cùng lúc đó Thiếu Tần cũng , bé khẽ liếc qua cất giọng.

 

“Mẹ về muộn quá đó! Chú Lăng nhiều món như chỉ để chờ thôi đấy.” Điệu bộ trêu vẫn y chang như nào .

 

Dục Lăng bước , xoa đầu Thiếu Tần, giọng dỗ dành.

 

“Có cả món con thích nữa mà, chú đủ cho cả hai con luôn.”

 

Bộ dạng của , Sở Du sớm quá quen, liền xuống hỏi han.

 

“Hôm nay học ở trường mới con thấy ? Có vui ?”

 

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thiếu Tần dù chỉ một cái, tay vẫn chăm chăm học những dòng chữ IPad, ngữ khí bình thản pha chút giễu cợt.

 

“Cũng tạm , chỉ là lũ con gái ở đó thật sự quá ấu trĩ, đến vãi cái kẹo cũng bóc xong còn nhờ con. là phiền phức!”

 

Nói đến đây, Sở Du chỉ còn khổ Dục Lăng đó đầy bất lực. Bữa tối hôm đó diễn một cách nhẹ nhàng, êm đềm. Ăn xong, Dục Lăng bắt cô tắm để rửa bát. Mặc dù giúp nhưng phản kháng là vô ích. Vậy nên đành theo , tắm rửa cho sản khoái. Trải qua sáu năm, cơ thể cô cũng trở nên đầy đặn, thon thả hơn , mặc chiếc váy ngủ mỏng bước từ phòng tắm, mái tóc dài xoăn nhẹ ẩm ướt xõa xuống ngang lưng. Lúc Dục Lăng và Thiếu Tần sớm dọn dẹp xong xuôi đang ở phòng khách trò chuyện. Sở Du bước thu hút sự chú ý của . Ánh mắt chợt sững vẻ thuần khiết , bộ dáng ngẩn ngơ khiến Thiếu Tần ngầm đoán ý tứ trong đó, huých nhẹ vai Dục Lăng thì thầm.

 

“Chú Lăng thế, cháu chăm chú như . Hay là… để ý cháu !”

 

Dục Lăng ngay đó liền đỏ mặt, Sở Du cũng khó xử liền lên tiếng giải vây giúp .

 

“Con bắt đầu lung tung đó!”

 

“Con sự thật thôi mà.” Thiếu Tần ngay lập tức phản biện.

 

Nói , phòng, để gian riêng trầm mặc giữa hai . Sở Du nhẹ nhàng xuống ghế, lâu nhẹ mái tóc ướt, lỡ đễnh mà cất giọng hỏi.

 

“Đợt định ở đây bao lâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuoi-vo-tu-be/28.html.]

 

Dục Lăng ngả lưng ghế, ánh mắt chút mệt mỏi vô định, với giọng phần nặng nề.

 

“Chắc là sẽ khá lâu, về đó mất công họ ép xem mắt!”

 

“Anh cũng đến tuổi lập gia đình , họ lo như cũng là lẽ đương nhiên.” Cô đáp lời .

 

Anh khẽ nhíu mày dậy trực diện về phía cô, ngữ khí tràn ngập sự nghiêm túc.

 

em thích là...”

 

“Thôi muộn , em cần nghỉ ngơi mai còn sớm, mai giúp em đưa Thiếu Tần học nhé!”

 

Cô vội ngắt lời , Sở Du điều gì, đó cũng là điều mà cô đối diện nhất. Cả đời ân tình của thể nào nhận . Đêm khuya hôm đó, Sở Du trằn trọc mãi, bóng lưng quen thuộc cứ quanh quẩn trong tâm trí cô khiến cô nhịn mà hoài niệm về lúc . Một đêm đằng đẵng cứ thế trôi qua.

 

Sáng hôm , ánh nắng chiếu rọi xuống giường ngủ của Sở Du, cô mơ màng tỉnh giấc thì chợt nhận sắp trễ giờ , cô vội vã sửa soạn lên xe tới chỗ , thật may rằng Thiếu Tần đưa học. Nếu cô nhất định sẽ cấp mắng cho một trận cho xem. Vừa đậu xe xong, Sở Du liền chạy một mạch trong sảnh khách sạn. Trong lúc để ý, cô bất chợt và cơ thể cao lớn phía , tấm trán nhỏ đập mạnh lồng n.g.ự.c lớn cứng rắn khiến cô bất giác ôm lấy trán. Chợt tiếng lớn vang lên.

 

Mập

“Cô kiểu gì , đ.â.m ai hả!”

 

“Xin , thực sự…”

 

Sở Du vội xin đồng thời ngẩng mặt lên . Khoảnh khắc ánh mắt cô dừng gương mặt đối diện, cô bất giác mà run rẩy, đôi ngươi đen láy mở to con mắt. Khoé mắt long lanh như nước, đại não gần như bất động. Nam nhân phái đối diện cũng kém, con gái ngay mắt là kí ức thể nào quên. Sở Du lắp bắp nên lời, chỉ trốn tránh mà cúi gằm mặt xuống.

 

“Anh… … xin …”

 

Nói , cô chạy vụt qua , để mặc cho đó trong mớ cảm xúc hỗn độn. Người cạnh cũng khỏi bất ngờ, lưỡng lự mà hỏi .

 

“Lão đại, đó Sở Du tiểu thư ?”

 

Anh chính là Hoắc Dịch Thành, khiến cho cuộc sống của một cô bé đảo lộn đến như hôm nay, và cũng là kẻ m.á.u lạnh vô tình vì một cô gái mà trở nên nhún nhường đến động lòng. Hoắc Dịch Thành chút ngoảnh , đôi ngươi sắc bén ánh lên rửa xảo quyệt, khoé môi nhếch một đường, sải bước về phía ô tô, kèm theo câu với Đông Khiết.

 

“Điều tra cho cuộc sống của cô !”

 

Nói trực tiếp rời ngay đó. Về phía Sở Du, cô hoàng hốt đến mức mồ hôi đầm đìa. Amina bộ dạng như gặp thần c.h.ế.t của cô liền đưa khăn giúp cô lau mồ hôi.

 

“Em , như ma đuổi thế!”

 

Sở Du thở dốc, cố lấy để thở, vẻ mặt tái nhợt Amina.

 

“Không… , em vội quá thôi mà!”

 

Cả buổi hôm đóm Sở Du giống như mất hồn, tâm trí bộ đều đặt lên Hoắc Dịch Thành. Liệu bắt cô trở về ? Thiếu Tần nó liệu bố nó vẫn còn sống ?

Loading...