năm nay Triệu thị ‘nhảy giếng’ thành, mất nửa cái mạng, chỉ thể để hai đứa con cúng tế.
thấy Triệu Hằng cả.
Triệu Bảo Muội bây giờ dám trêu chọc Du gia, thấy bọn họ chỉ hận thể cúi đầu tránh .
Sau khi ngang qua thì Du Tùng gọi nàng : “Này, ca của ngươi ? Sẽ nghĩ cách trốn trả tiền, nửa đêm liền cuốn gói chạy a?”
Triệu Bảo Muội tức giận trừng mắt một cái: “Ca sẽ trốn! Chẳng mấy trăm lượng bạc thôi ? Ngươi nghĩ ca trả nổi?”
Du Tùng haha : “Triệu Hằng trả nổi , chỉ là, các ngươi chỉ kỳ hạn ba tháng, ba tháng, một tay giao tiền, một tay giao hôn thư, bằng thì các ngươi chỉ thể đuổi khỏi thôn.”
Đây chính là nguyên văn của Lý Chính, một phần ông còn xem Triệu Hằng là tú tài nên mới xử lý nhẹ, nếu chỉ bằng Triệu gia nhiều chuyện lang tâm cẩu phế như , cũng đơn giản là đền ít bạc.
Triệu Bảo Muội tức đến phát run.
“Được , cuối năm cũng bớt tranh cãi.” Đại bá mẫu lôi kéo nhi tử, cho dính Triệu gia mắc công xúi quẩy.
Người một nhà vui vẻ hòa thuận xuống núi, ai quan tâm đến Triệu Bảo Muội.
Triệu Bảo Muội là một hài tử nhà hư, trong vòng một đêm đều mất sạch kiêu ngạo vốn , nương thương, ca ca trách nàng, nàng còn nhận hết lời oán trách của trong thôn, nhận sự chế nhạo của Du gia, nàng ủy khuất vô cùng, xổm bên đường ôm đầu rống...
Du Uyển sẽ đồng tình với nàng ?
Sẽ .
...
Nếu như nàng cứu con bò , thì theo như lời vu oan của Triệu Bảo Muội, lẽ đang xổm bên đường đến đứt gan đứt ruột lẽ là nàng.
Mùng bốn năm mới, khách tới cửa.
Phiên chợ đầu tiên trong tháng giêng nàng , nhưng Du Uyển ngờ họ tới nhà .
“Phát tài a!” Bạch Ngọc lâu – Thôi chưởng quỹ mặt đầy hồng quang mà xuống xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-106.html.]
Xe ngựa dừng cửa lão trạch, một nhà đang bên trong ăn cơm.
“Phát tài phát tài!” Đại bá cầm lấy quải trượng bước nghênh đón, vẻ mặt tươi chào hỏi.
Ông còn gặp qua Thôi chưởng quỹ, Du Phong vội vàng giới thiệu: “Cha, đây là Thôi chưởng quỹ của Bạch Ngọc lâu, Thôi chưởng quỹ, đây là cha .”
Sau lưng Thôi chưởng quỹ là một nam nhân xa lạ vẻ 30 tuổi, quần áo cũng quá cao sang, vải vóc cũng quá quý báu, nhưng khí tràng của thập phần cường đại, xem qua vẻ lai lịch lớn.
Thôi chưởng quỹ : “Vị họ Tiêu, ở trong nhà thứ năm.”
Nói xong liền nháy mắt cho Du gia đây là ‘con dê béo khó tìm’.
“Nguyên lai là Tiêu Ngũ gia.” Du Uyển tự nhiên hào phóng pha bưng đến, “Thôi chưởng quỹ, Tiêu Ngũ gia, mời dùng .”
Thôi chưởng quỹ tiếp nhận nước , Tiêu Ngũ gia động.
Du Uyển liền chú ý đến hành động của , từ lúc nhà đến giờ, vị con mắt luôn đặt đỉnh đầu, rằng tới đây là để bàn chuyện ăn, còn tưởng tới đây để đòi nợ.
Note: Người thích ăn bánh bao chỉ Yến thiếu chủ, Tiểu Tuyết Hồ chỉ thích cất ‘hít’ chứ dám ăn.
Thôi chưởng quỹ cũng ý thức rằng mang một vị mặt thối đến đây, chút lúng túng hắng giọng : “Cô mẫu của Tiêu Ngũ gia tiệc mừng thọ, bà cần kiệm nên quá rình rang, nhưng Tiêu Ngũ gia vẫn tận hiếu với cô mẫu, bà tuổi, khẩu vị lắm, món kho của nhà Du cô nương sai nên tới nếm thử.”
Thôi chưởng quỹ xong lời liền nháy mắt ngừng với Du gia, sợ Du gia hiểu ý của ông chậm trễ vị khách quý .
Nếu như ông lão trạch Du gia từng đón tiếp tiểu công tử của phủ Thiếu Chủ, sợ là sẽ nháy mắt hiệu như .
Đương nhiên Du gia sẽ bỏ qua lòng hảo tâm của ông, huống chi vị Tiêu Ngũ gia lai lịch bất phàm, kết bái là Tiêu Đại nguyên soái nắm vạn binh mã -Tiêu Chấn Đình, tỷ tỷ của là Uyển Chiêu Nghi, cô mẫu của trong miệng Thôi chưởng quỹ là trưởng bối duy nhất của đời , xem bà như là mẫu.
Những lời cũng thể thẳng với Du gia.
lẽ Thôi chưởng quỹ đối với tay nghề của Du gia là mười phần tín nhiệm, bằng cũng dám lừa gạt mà đem ‘ngoặt’ Du gia khi Tiêu Ngũ gia tỏ lòng hiếu tâm.
Thôi chưởng quỹ : “Mặc dù là chưởng quỹ của Bạch Ngọc lâu, nhưng món kho thì vẫn bội phục Du đầu bếp.”
“Ai nha, quá khen quá khen.” Đại bá thổi phồng đến mức thẹn thùng, vội vàng khoát tay.
Tiêu Ngũ gia mặt vẫn lạnh lùng, “Là ngựa c.h.ế.t ngựa sống, liền !”