Nhìn đem cái đồ chơi thúi hoắc đó ăn trong bụng, đều mở to mắt .
“Oa!” Tiểu Thiết Đản phát âm thanh khó tin.
“Oa~” Tiểu khuê nữ cũng phát âm thanh mềm nhũn của tiểu nữ hài.
Tiêu Ngũ gia ăn một miếng, tranh thủ thời gian bốc cái thứ hai lên, lẽ dùng đũa phiền phức nên trực tiếp dùng tay, giống như cái dĩa đậu hũ căn bản giống như mới chiên nóng phỏng tay.
Huynh Du Phong trợn tròn mắt.
Nói Tiêu Ngũ gia ăn một miếng thì coi như gan lớn, là nam tử hán, nhưng từng cái từng cái đều bụng, ăn đến nỗi dừng , là chuyện gì đang xảy ?
“Có ngài mùi thúi hun cho ngốc luôn ?” Du Tùng kinh hãi thầm.
Du Phong một cái: “Chớ nhảm.”
“Chẳng lẽ sai ? Đây là đậu hũ hư, tất cả đều lên men, thúi hoắc, chiên xong còn thúi hơn, thể ăn ?” Du Tùng tuyệt đối tin đồ vật ăn , nhất là cái đồ chơi do Du Uyển nấu , cái trù nghệ của nàng, đậu hũ còn hỏng, đậu hũ hỏng thì khỏi .
“Sì sụp...” Tiểu Thiết Đản tướng ăn ngấu nghiến của Tiêu Ngũ gia mà cho chảy nước miếng, “Giống như ăn thật ngon a...”
Du Uyển bưng đậu hũ thối mà kèm thêm bất kì gia vị hoặc nước chấm nào, từ đầu đến cuối chỉ mùi vị của đậu hũ lên men mà thôi, vỏ ngoài xốp giòn, bên trong non mềm, khẽ cắn liền tan .
Đậu hũ chiên là Tiêu Ngũ gia từng nếm qua, nhưng cảm giác ngon miệng đặc biệt như thế ít thấy, còn hợp với cái mùi thúi khó mà miêu tả , quả thực đúng với câu của Du Uyển: Ngửi thúi, ăn thơm.
Thật là thơm!
Một mâm đậu hũ thúi còn một miếng nào, tất cả đều bụng Tiêu Ngũ gia.
Đậu hũ ăn hết nhưng mùi thúi vẫn còn quanh quẩn khắp phòng, kéo dài tiêu tan.
“Còn, còn nữa ?” Tiêu Ngũ gia hỏi.
“Còn.” Du Uyển chiên thêm một phần.
Lúc Tiểu Thiết Đản kiềm chế mà tránh khỏi cánh tay của hai ca ca, cộc cộc chạy tới, dùng đũa đ.â.m một miếng đậu hũ thúi bỏ miệng.
“Oa! Nóng nóng nóng!” Tiểu Thiết Đản bỏng há miệng để xả khí.
“Trăn Trăn cũng ăn.” Tiểu khuê nữ thấy Thiết Đản ca ca ăn, khiến bé cũng thấy thèm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-108.html.]
Cuối cùng cả nhà đều chạy nếm thử, chỉ còn Thôi chưởng quỹ vẫn còn ngây ngốc ở ngoài.
“Còn đồ ăn kèm.” Giữa mỗi miếng đậu hũ Du Uyển đều chọt một lỗ, đem cà rốt thái hạt lựu ướp chua chua ngọt ngọt , tưới thêm một muôi nước dùng vị cay cay, cảm thấy đậu hũ thối như nâng lên một tầm cao mới.
Đậu hũ nóng hổi ăn chung với củ cải ướp lạnh, bên ngoài cay cay bên trong chua ngọt, ngon đến nỗi như nuốt cả đầu lưỡi .
Không thích nước dùng vị cay thì thể chấm với tương ớt, mùi vị đó cũng thể tả hết bằng lời.
Trừ bỏ Du Phong với đại bá mẫu ăn quen, những còn đều đem chỗ đậu hũ suýt nữa thì trong ki hốt rác ăn sạch.
Tiêu Ngũ gia thấy Du Uyển thể đem đậu hũ hư thành mỹ vị như , khỏi tán thưởng trù nghệ của nàng, kêu nàng thêm vài món ăn hàng ngày nếm thử, kết quả khiến Tiêu Ngũ gia hoài nghi nhân sinh.
Tiêu Ngũ gia vuốt cái trán toát mồ hôi: “Liền, liền chọn đậu hũ thối a.”
Du Uyển mặt mày cong cong: “Chỉ một món ăn cũng thu nhiều bạc của ngài a.”
Tiêu Ngũ gia chững chạc: “Ân.”
Làm nhiều hơn mấy món nữa thì mà lão tử đòi bạc của ngươi thì đúng hơn, đồ ăn ngươi đưa cho khác ăn sợ là tại bỏ mệnh... Lão tử lấy cái gì bồi thường cho gia đình ...
Cọc sinh ý cứ vui vẻ mà định như , Tiêu Ngũ gia là cần kiệm, nhưng bao giờ keo kiệt cô mẫu, tổng cộng là mười lượng, đặt cọc năm lượng.
Nhờ phúc của Thôi chưởng quỹ nên họ mới nhận một đơn hàng lớn như , Du Uyển đưa cho Thôi chưởng quỹ một đại hồng bao nhưng ông kiên quyết thu.
Thế là Du Uyển về phòng, đem vải vóc với hai hộp lá mà Vạn thúc đưa tới, dùng một tấm vải bọc lắm bọc vải , Du Uyển tùy tiện rút thêm một tờ giấy lót bàn, bọc hộp .
“Thôi chưởng quỹ hãy nhận chút quà của chúng a.”
Nói đến đây nếu thu thì lẽ là đang xem thường là nhà nông nghèo khổ.
Thôi chưởng quỹ tiếp nhận lấy phần quà cảm ơn Du Uyển.
Ông vốn cho rằng là loại đắng từ lá sơn , nào khi lên xe ngựa mở thì suýt nữa hét lên.
Có ai tới cho ông , một nhà nông dân trong sơn cốc, tại Long Tĩnh một năm chỉ trồng mười cân a.
Còn bức tranh chữ bọc lấy hộp ... Không là bức tranh tự tay đương kim hoàng thượng vẽ ?
Thôi chưởng quỹ lau mồ hôi lạnh trán, ông, ông dường như quen một gia đình tầm thường...
...