Lúc chạng vạng tối, thôn Hạnh Hoa tìm tới cửa.
Nguyên nhân là do ban sáng hai bên đánh một trận, tuy thôn Hạnh Hoa đánh thắng nhưng bọn họ cũng trả giá lớn.
Bạch đại thẩm khỏe sức khỏe, dùng đế giày đập bay một lên dính lên ván cửa, đó rơi hết một cái răng cửa, vợ của tìm Bạch đại thẩm tính sổ thì dính cửu âm bạch cốt trảo, trảo cho hói nửa bên đầu.
Xuyên Tử gầy gầy nhỏ nhỏ, chẳng chút nào uy mãnh hùng tráng, nhưng dùng chiêu âm hiểm, ôm lấy đùi bóp chỗ chết, lúc đánh thấy, khi về đến nhà cởi quần thì thấy cái chân sưng to như cẩu bổng tử.
Người thôn Hạnh Hoa càng nghĩ càng tức, kêu gọi dân đến bàn bạc, đến thôn Liên Hoa tính sổ.
Bọn họ thì khiêng cái cuốc, thì cầm cái xẻng, một bộ dạng gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật.
Mấy thím đang ở giếng cổ bên cạnh cửa thôn chuyện phiếm, mới qua đường nhỏ thì thấy một đám thôn dân hung thần ác sát tới, giật nảy cả .
“Đây là chuyện gì?” Tức phụ của thợ săn tên Thúy Hoa , “Ai ?”
Nàng mới gả tới đây lâu, nhóm thì chút lạ lẫm, Trương thẩm liếc mắt một cái là nhận ngay tên cầm đầu—Cao Tứ Hải bên thôn Hạnh Hoa.
Ai da, cái tên sát tinh tới đây?
Kết hợp với sự tình ban ngày , Trương thẩm liền cảm thấy , với tức phụ của thợ săn: “Nhanh... nhanh gọi Lý Chính!”
“Dạ.” Cô vợ nhỏ tuổi trẻ chạy vội .
Lúc Lý Chính và Tiểu Trần thị đuổi tới bên thì Bạch đại thẩm và trong thôn cũng động tĩnh mà chạy đến đây.
Sau đó, trong thôn liền chú ý tới Bạch đại thẩm và Lý Chính, còn Xuyên Tử thương ở mặt, đợi bọn họ hỏi thăm, Lý Chính lạnh lùng mở miệng: “Cao Tứ Hải! Các ngươi tới đây gì?”
Cao Tứ Hải cầm cái xẻng hung hăng cắm xuống đất, hề sợ hãi : “Làm cái gì? Tất nhiên là đào đường sông!”
“Đào đường sông? Hắn đang cái gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-126.html.]
“Thôn chúng đào thành đường sông ?”
Mọi ở thôn Liên Hoa đều hiểu chuyện gì đang xảy .
Sắc mặt Lý Chính khó coi, Cao Tứ Hải haha: “Nguyên lai ngươi còn cho bọn họ là thôn Liên Hoa biến thành đường sông a?”
“Cái gì? Thôn chúng biến thành đường sông? Ai ?” Cha Xuyên Tử cũng vô cùng kinh ngạc.
Xuyên Tử cúi đầu xuống.
Cha Xuyên Tử ý thức cái gì đó, một bàn tay đập ngay lên đầu : “Có tiểu tử ngươi sớm đúng ? Ta hỏi ngươi đánh với ai? Ngươi tự ngã, chuyện lớn như cũng kêu một tiếng, ngươi tức c.h.ế.t đúng ?”
Lý Chính khuyên can : “Cha Xuyên Tử, là cho nó .”
Chuyện thôn Liên Hoa đổi thành đường sông lập tức sôi trào, đây là địa phương bọn họ đời đời kiếp kiếp sinh hoạt, mặc dù nghèo đến hoảng nhưng đây là nhà của bọn họ, lúc Cao Tứ Hải cho bọn họ , quê hương của bọn họ sắp còn, đơn giản là biến thành đường sông.
“Thả con nó rắm thúi!” Bạch đại thẩm chống nạnh gắt lên, “Rõ ràng đường sông là qua thôn Hạnh Hoa! Ai các ngươi dùng cái thủ đoạn hổ bẩn thỉu gì? Lại chuyển cái hố qua thôn chúng .”
Trương thẩm giải thích với : “Nguyên bản là đường sông qua thôn Hạnh Hoa, chỉ mất vài mẫu ruộng nhưng bọn họ chịu , bọn họ lên nha môn buộc đổi qua thôn chúng , thôn chúng nhỏ, đường sông thì ruộng mất, nhà mất, ngay cả mộ tổ cũng đào lên!”
“Thật quá đáng!”
“ , thôn chúng chỉ bây nhiêu, đổi thành đường sông thì mấy đứa nhỏ lấy gì mà kết hôn?”
“Ai nha, chuyện ...”
Người ít thôn nhỏ, những năm gần đây thôn Liên Hoa là thôn chào đón nhất, cơ hồ thôn nào cũng thể cưỡi lên đầu thôn Liên Hoa, chuyện tới phiên họ nhưng chuyện thì chuyện nào cũng rơi xuống, ví dụ như trưng binh, năm đó thôn Hạnh Hoa lấy lý do phát triển chăn nuôi, xin cho mấy đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh lưu , thôn bọn đủ chỉ thể gom từ chỗ khác cho đủ, những thôn xung quanh cũng bắt xung quân nhiều, thảm nhất là thôn Liên Hoa, nguyên bản chỉ cần mười nhưng cuối cùng thì nhà nào cũng một .
Đại nhi tử nhà Lý Chính, năm thứ hai liền c.h.ế.t trận.
Triệu Hằng là con trai độc nhất trong nhà, theo lý sẽ xung quân, nếu năm đó thi đậu đồng sinh thì cũng sớm chiến trường.