Đại bá rời khỏi Thiên Hương lâu cách đây ba năm.
Du Uyển cố gắng điều chỉnh tâm trạng của , : “Dương bá bá, xin hỏi mấy món là do vị đầu bếp nào tạo ? Thuận tiện cho chúng gặp một chút ? Có mấy lời, chúng hỏi thẳng.”
“Cái ...” Dương đại trù bất đắc dĩ thở dài, “Cũng gạt gì , mấy món do một vị tên là Thang sư phụ tạo , nhưng sợ rằng hôm nay gặp , còn nhớ lúc nãy hôm nay một vị đầu bếp ở nhà dưỡng thương?”
“Là ông ?” Du Phong nhíu mày.
Dương đại trù gật đầu: “Xác thực với cha của con từng việc với ... Bất quá, một câu sợ đắc tội , tử chất, mặc dù con vô cùng sức thuyết phục, nhưng vẫn đem chuyện điều tra rõ ràng mới , chỉ dựa lời của một bên, thật sự khó là Thang sư phụ ...”
Du Phong lập tức kích động: “Không thì chẳng lẽ là cha của ? Cha ăn cắp tay nghề của khác? Làm thể? Phụ của sẽ bao giờ chuyện đó!”
Du Uyển lôi kéo cánh tay của Du Phong, bình tĩnh : “Dương bá bá đúng, sự tình điều tra rõ ràng thì thể định tội cho bất cứ ai!”
Dương đại trù nắm c.h.ặ.t t.a.y của Du Phong, thấm thía : “Tử chất, nếu như con tín nhiệm , thì hãy yên tâm giao chuyện cho , nhất định sẽ tra manh mối, nếu đúng là sai lầm của Thiên Hương lâu thì nhất định sẽ khuyên ông chủ tạ , đồng thời sẽ cho cha con một danh vị!”
Du Phong trịnh trọng gật đầu: “Dương bá bá, tin .”
Sự tình như thế , tạm thời là lúc thể bàn giao dịch với Thiên Hương lâu.
Dương đại trù giữ ba , mặc dù Du Phong tâm tình để ăn, nhưng thịnh tình thể chối từ, vẫn ăn một bữa cơm trưa mới rời .
Hắn tên mấy món ăn, Dương đại trù liền kêu bưng lên.
Cảm giác quả thật hề khác so với cha nấu, càng thêm chắc chắn là những món của cha khác đánh cắp.
Rời khỏi Thiên Hương lâu, Thôi chưởng quỹ liền tới Bạch phủ, hai họ liền thuê xe ngựa hồi thôn.
Trên đường , tâm tình của Du Phong cũng .
Du Uyển đột nhiên : “Nhìn là đại bá lấy tên cho món ăn.”
Nhất là cái tên Nhất diệp tri thu, thực sự là .
Du Phong , cha sách, chữ, nhưng khi ở Kinh Thành mấy năm, mưa dầm thấm đất nên cũng học sơ sơ, nhưng còn kịp mở miệng thì xe ngựa liền thắng gấp.
Phu xe rít lên một tiếng!
Du Uyển vội vén rèm lên , thấy con đường nhỏ trống trải phía , chẳng một đám nam nhân che mặt xuất hiện từ lúc nào, chúng xách theo đại đao cản đường của họ.
Huyệt thái dương của Du Phong nhảy thịch một cái: “Dưới chân thiên tử mà gặp cướp bóc?”
“Cướp?” Du Uyển đám thật sâu, trong lời chút thâm ý: “Cướp tiền? Bạc cho các ngươi! Cướp sắc? Ta theo các ngươi , nhưng thả đại ca !”
Du Phong đột nhiên biến sắc: “A Uyển?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nuong-tu-la-than-y/chuong-164.html.]
Du Uyển , ánh mắt chằm chằm tên bịt mặt: “Như thế nào?”
Đối phương một lời, một coi như đầu trong đó vung đao lên: “Huynh , lên!”
“Sao, như ?” Du Phong chau mày.
Du Uyển ngưng mắt : “Không cướp tiền cũng cướp sắc, xem là g.i.ế.c diệt khẩu.”
“...” Không đợi Du Phong hiểu ý nghĩa trong lời của Du Uyển, nhóm đằng đằng sát khí xông tới.
Phu xe dọa sợ liền bỏ chạy.
Đám bịt mặt cũng thèm để ý tới ông , chạy tới nâng đao c.h.é.m hai trong xe ngựa.
Du Uyển nhấc chân đá cổ tay của , đạp cả lẫn đao lăn xuống xe, đó nắm lấy cổ tay của Du Phong, nhảy xuống xe ngựa!
“Đại ca! Chạy mau!”
Hai chạy thật nhanh về phía KInh Thành.
Đám bịt mặt liền đuổi theo!
Du Phong cố gắng chạy nhanh hết mức, nhịn đầu đám , y như hung thần ác sát, một bộ lấy mạng của họ thì mới thôi, cuối cùng Du Phong mới ý thức chuyện bình thường.
Tốt gì cũng lăn lộn trấn nhiều năm, côn đồ lưu manh gì cũng gặp ít nhiều, nhưng ai xông lên g.i.ế.c .
“Tại họ g.i.ế.c chúng ?” Du Phong thở hồng hộc hỏi.
“Chúng cản đường tài lộ của khác.” Du Uyển sắc mặt lạnh như băng .
“Cản đường tài lộ?” Du Phong nhíu mày.
Du Uyển lên tiếng: “Chẳng lẽ còn hiểu? Chúng chân vạch trần Thiên Hương lâu, chân liền truy sát, thấy chuyện trùng hợp ?”
“Muội ... là Thiên Hương lâu g.i.ế.c chúng ?” Du Phong cơ hồ chau mày thành chữ Xuyên.
Cái vị đại ca , ngày bình thường luôn tỏ khôn khéo, đến thời khắc mấu chốt ngốc như , đúng là xưa thoát chữ “” mà, lúc nãy nàng là hy vọng thể tự hiểu .
Sợ rằng Thiên Hương lâu còn chuyện , cũng bởi vì ông chủ ở phía Thiên Hương lâu , nên hai họ mới chết!
Có một tên đuổi kịp!
Du Uyển xoay , quơ cái bình cầm trong tay, hung hăng mà đập xuống đầu .
một tên ngã xuống thì vẫn còn vô tên đuổi theo, hai họ coi như dùng hết sức lực từ lúc sinh tới giờ mà chạy, thế nhưng đám bịt mặt vẫn càng ngày càng tới gần.