Thật là một tiểu bàn cầu vô cùng bạo lực.
Phu xe lúc nãy chạy trốn bây giờ trở , tiếp tục đánh xe cho bọn họ.
Hắn vô tội nên hai họ cũng gì.
khi xuống xe, Du Phong và Du Uyển nhắc tới bịt mặt, mặc dù nhân chứng, nhưng Du Uyển nghĩ rằng quan phủ cũng dễ dàng gì mà tìm tên trẻ tuổi , nếu như nàng đoán sai, lẽ đưa khỏi Kinh Thành, tìm một địa phương trốn một thời gian, chắc chắn sẽ để quan phủ phát hiện.
“Đại ca, thấy ?”
“Cái gì?” Du Phong hiển nhiên đang thất thần.
Du Uyển hỏi: “Sự việc , nghĩ đến phía màn là ai ?”
Du Phong rũ mắt xuống: “Muội... đang hoài nghi Thiên Hương lâu?”
Du Uyển cũng hề chớp mắt mà ánh mắt tránh né của đại ca : “Đại ca, là hề hoài nghi Thiên Hương lâu.”
Du Phong cũng ngốc, một thể minh bạch, nhưng Du Uyển nhiều chỉ điểm cho , cho dù ngu dốt thì cũng Du Uyển đang là ai, nhưng thực sự hoài nghi .
Dù thời điểm gia đình tuyệt vọng nhất, là xuất hiện cứu giúp phụ .
Đại ân đại đức của đó đối với Du gia, thể so sánh với những việc bình thường khác.
“Nếu , sẽ trực tiếp hỏi cha, nếu cha cho, cũng sẽ trộm.” Du Phong .
Lấy cách của đại bá, nếu ân nhân mở miệng, lẽ đại bá sẽ đưa cách cho họ, nhưng Du Uyển một khi dấy lên nghi ngờ, nàng sẽ để cho mấy điều đó đánh tan hoài nghi của .
“Như , đại ca.” Du Uyển , “Trước mắt chúng đừng gì về vấn đề thực đơn đám bịt mặt đuổi giết, vì để ngăn ngừa đại bá vì chuyện xưa mà đắn đo, xem như thế nào?”
Du Phong trầm tư một lát, gật gật đầu: “...Được.”
...
“Các con Dương bá bá? Các con gặp ?” Bên trong nhà chính, đại bá đang ôm tiểu khuê nữ ăn khoai nướng, kinh ngạc Du Phong và Du Uyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-168.html.]
Du Uyển thần sắc như thường : “ a, lúc chúng con ngang qua Thiên Hương lâu, trùng hợp đụng ông , là đại ca nhận .”
Đại bá bừng tỉnh đại ngộ :”Cũng đúng, lúc tới nhà chúng lúc đó, con ở đây.”
“ đại bá, tụi con còn gặp một là Thang sư phụ, ở cùng với Dương bá bá, quan hệ tựa hồ sai.”
“Thang? Thang Bình ?”
Du Uyển cũng đối phương tên gì, chỉ : “Thang sư phụ , lúc ông cùng đại bá từng việc chung với .”
“Đó chính là , kỳ quái, hai thể ở chung một chỗ?”
“Làm ạ? Trước họ hợp ?”
Đại bá cau mày nghĩ: “Ngược hợp , lúc ba chúng đều cùng việc cho Thiên Hương lâu, Thang Bình là ở Kinh Thành, gia thế tựa hồ tệ lắm, và Dương bá bá là nơi khác, kiến thức bằng Thang Bình, Thang Bình bao giờ đặt chúng trong mắt, cũng khinh thường lui tới.”
Du Uyển dừng một chút: “Cái ... khi đại bá xảy chuyện, Thang Bình cũng tới thăm đại bá?”
Đại bá : “Sao tới thăm ?”
Thang Bình Du Uyển loại bỏ hiềm nghi, một giao thiệp với đại bá, trộm thực đơn trong tay đại bá nhiều khả năng.
Huống chi qua lời đại bá kể, Thang Bình là một tâm cao khí ngạo, thể xem trọng thực đơn của đại bá.
“Vậy còn Dương bá bá thì ? Ông như thế nào?” Du Uyển hỏi.
Đối với sự hiếu kỳ của Du Uyển, đại bá lúc nào cũng kiên nhẫn để thỏa mãn nàng, ông hiền lành : “Đây chính là , mặc dù thiên phú nhưng cực kỳ chăm chỉ.”
Nói trắng là, ở một nơi như Thiên Hương lâu thì cao thủ nhiều như mây, Dương đại trù chỉ là một đầu bếp sức thu hút, tất cả đầu bếp ở đó đều trúng ông , chỉ thể sai sử, cũng chỉ đại bá tâm địa hiền lành, khách khí gọi ông một tiếng Dương sư phụ.
Có lẽ là vì duyên cớ , Dương đại trù cùng với đại bá mới thiết với .
Mặc dù đại bá rõ, nhưng Du Uyển thể đoán địa vị năm đó của đại bá ở Thiên Hương lâu cao, từ khi lui tới với đại bá, nhân duyên của Dương đại trù liền lên, trù nghệ cũng tiến bộ.