Nương Tử Là Thần Y - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-04-23 17:31:14
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đương nhiên bọn chúng cũng không xác định Tiêu tướng quân có trong đội ngũ tàn binh kia không, thu thập mấy tên tàn binh còn chưa tới phiên Ô Hằng Vương tự mình động thủ.

Mãi đến lúc Du Thiệu Thanh phủ thêm chiến bào của Tiêu tướng quân, cầm đại đao của Tiêu tướng quân, đứng trên vách đá, Ô Hằng Vương lúc này mới không kìm chế được, hắn muốn đánh bại người Hán này! Hắn muốn rửa nhục!

Ô Hằng Vương xông vào đầu tiên, hắn chạy lên bờ, nhưng Du Thiệu Thanh cũng không nghênh địch chính diện mà xoay người dẫn hắn vào trong núi.

Trong rừng có mai phục cung thủ, đáng tiếc không ai b.ắ.n trúng.

Mắt thấy Ô Hằng Vương sắp chạy vào chỗ túi lưới, Đại Ngưu đang mai phục dùng sức kéo một cái, nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Ô Hằng Vương dùng đao c.h.é.m một cái, một cái túi lưới hoàn chỉnh bị c.h.é.m thành hai.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Cái người tên Ô Hằng Vương này cũng thật lợi hại a.

Thiên phu trưởng... Thiên phu trưởng dữ nhiều lành ít a!

“Không xong! Người Hung Nô đuổi tới!” Một binh sĩ kêu to.

Đại Ngưu cùng đám người rút kiếm giao chiến.

“A—“ Tiểu Ngư kêu thảm.

Hắn vừa mới bị cắt chân trái, được dùng thuốc trị thương của Tiêu tướng quân, thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng, nhưng không ngờ lại bị người Hung Nô c.h.é.m cho một đao.

Đại Ngưu tiến lên, g.i.ế.c c.h.ế.t tên Hung Nô mới đ.â.m Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư kêu to: “Coi chừng!”

Một mũi tên b.ắ.n trúng lưng Đại Ngưu, xuyên qua cả người.

Đại Ngưu cúi đầu xuống, nhìn n.g.ự.c trái của mình xuất hiện mũi tên, há mồm phun ra một ngụm m.á.u tưới, ngã lên người Tiểu Ngư.

Ô Hằng Vương đuổi theo Du Thiệu Thanh vào trong núi.

Bên trong núi có bố trí bẫy rập, nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của Ô Hằng Vương, vị thân đệ của Hung Nô Khã Hãn này cũng không phải là người dựa vào quan hệ m.á.u mủ mà ngồi lên vị trí thống soái, hắn can đảm, hắn mưu lược, thậm chí cả võ công cũng khiến người khác phải ghen tị.

Nếu nói hắn có nhược điểm gì, thì đó là quá mức để ý Tiêu Diễn.

Nếu không cũng không đích thân lên núi truy sát Tiêu tướng quân, càng sẽ không vừa thấy Tiêu tướng quân liền không giữ được bình tĩnh.

“Họ Tiêu! Ngươi đi ra cho ta!”

Ô Hằng Vương xách theo loan đao, dùng tiếng Hán sứt sẹo mà gào thét.

“Hôm nay ta nhất định sẽ đánh bại ngươi! Ta muốn cho ngươi biết! Ô Hằng Vương ta mới là anh hùng trên chiến trường!”

Du Thiệu Thanh ngồi nấp phía sau một gốc cây đại thụ, dựa lưng vào một thân cây lạnh băng, kiệt lực ẩn giấu khí tức của bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nuong-tu-la-than-y/chuong-178.html.]

Ngực ẩn ẩn truyền đến sự đau đớn, ông đưa tay sờ lấy thì thấy trên tay có vết máu.

Đây là lúc mai táng Tiêu tướng quân bị trúng tên lạc, nhưng ông cũng không để cho người khác phát hiện vết thương của mình.

Du Thiệu Thanh nhịn xuống cơn đau nhức kịch liệt, nắm chặt cây nỏ trong tay.

Thực lực của Ô Hằng Vương mạnh mẽ quá đáng, Du Thiệu Thanh bị trọng thương không nắm chắc được rằng mình có thể thắng hay không, ông đang chờ, chờ một thời cơ để chế trụ địch.

Rất nhanh cơ hội đã tới.

Phía đông rừng cây truyền đến một động tĩnh thưa thớt.

“Xem lần này ngươi chạy đâu cho thoát.”

Ô Hằng Vương vận nội lực, hung tợn bổ xuống phía rừng cây.

Tất cả lực chú ý cửa hắn đều nằm ở rừng cây, tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có người đánh lén phía sau mình.

Du Thiệu Thanh bắt được cơ hội, cầm cung nỏ trong tay lên, nhắm ngay phương hướng của Ô Hằng Vương, không chút nào do dự bóp cò.

Năm mũi tên cùng lúc bay tới hướng Ô Hằng Vương.

Ô Hằng Vương lúc này đã nâng đao c.h.é.m vào rừng cây, bỗng cảm thấy sau lưng có cảm giác lạnh lẽo, lỗ tai khẽ động, kịp thời đổi đao pháp, xoay người bổ tên, nhưng hắn vẫn bị sót, n.g.ự.c liền bị trúng một tên.

Du Thiệu Thanh cũng không cho hắn thở dốc, rút kiếm lao ra.

Trong tay Du Thiệu Thanh không có thuốc độc, trên đầu tên chỉ bôi Ma phí tán, Ma phí tán mặc dù không thể g.i.ế.c người nhưng lại có thể làm người khác choáng váng, trong thời gian ngắn khiến người đó lâm vào mê man.

Trong lúc thương binh đông đảo, Tiêu tướng quân lưu lại Ma phí tán là mười phần trân quý, vì đánh bại Ô Hằng Vương nên Du Thiệu Thanh phải bôi lên mũi tên gấp đôi lượng thuốc.

Đối với người khác thì đã ngã xuống không gượng dậy nổi, còn Ô Hằng Vương vậy mà vẫn còn khí lực vung đao đỡ đòn.

Ô Hằng Vương đánh rớt bảo kiếm của Du Thiệu Thanh, Du Thiệu Thanh cũng đánh rơi loan đao của hắn.

“Ngươi... ngươi không phải Tiêu Diễn!” Ô Hằng Vương thấy rõ dung mạo của Du Thiệu Thanh, “Tại sao ngươi lại giả trang hắn?”

“Tất nhiên là để dụ ngươi ra... g.i.ế.c ngươi!” Du Thiệu Thanh mặt không đổi sắc nói.

“Người Hán các ngươi... tất cả đều.... lão hoạt!”

Hắn muốn nói giảo hoạt, nhưng đáng tiếc tiếng Hán của hắn không được tốt.

Càng nghĩ càng giận, một tay túm lấy Du Thiệu Thanh nhấn vào trong tuyết.

Nhưng sau khi lăn vài vòng liền bị Du Thiệu Thanh nhấn ngược vào tuyết.

Du Thiệu Thanh ngồi trên người hắn, rút ra chủy thủ bên trong ủng da.

Ô Hằng Vương vội vàng bắt lấy tay của Du Thiệu Thanh.

Loading...